vẫn chưa nghĩ ra nên chuẩn bị gì cho anh, cho nên, cũng chỉ có thể chuẩn bị
trước những thứ này."
Eunice chỉ vào khăn lông, đồ dùng ăn uống và tắm giặt.
Karen còn phát hiện có một cái bình miệng rộng đặt ở đó, suy ngẫm một chút,
mới nhận ra đây là một cái "Ống nhổ" theo phong cách Wien.
Đây là lễ vật mà vị hôn thê của mình chuẩn bị cho trước lúc xuất chinh, ừm, cực
kỳ thực dụng.
Khóe miệng Karen không tự giác mà cong lên.
Eunice cắn môi một cái, nói: "Anh cứ cười đi."
"Không có, em có lòng rồi." Karen đưa tay ôm vị hôn thê của mình.
Đúng vậy, cô đã có lòng, bởi vì Eunice hoàn toàn có thể chuẩn bị cho mình
quần áo, bùa may mắn, huy hiệu, mũ, vòng tay hoặc mấy thứ trang sức hoa mỹ
khác, vì nổi bật cái gọi là tình yêu và lãng mạn mà còn có thể tự mình làm.
Nhưng trên người của thần quan cũng rất ít khi đeo những món trang sức không
có tác dụng, cho dù là một món đồ không đáng để ý thì trong thời điểm quan
trọng có thể đưa đến tác dụng, hơn nữa sẽ được chế tạo một cách rất bình dị và
đơn giản, để tạo ra yếu tố bất ngờ.
Cho nên, Eunice đều không tặng những món đồ bình thường mà một vị hôn thê
có thể tặng, đương nhiên, thật ra cô có thể cố ý giả bộ như không hiểu chuyện,
để tự làm cảm động bản thân mình.
Karen xoay người, sờ lên một chiếc khăn mặt, nói: "Chất vải rất dễ chịu."
"Chất vải là do tự em chọn."
"Anh cực kỳ thích."
Đây không phải là đang cố ý qua loa, ở tiền tuyến trên chiến trường, có thể sử
dụng một cái khăn mặt thoải mái dễ chịu để rửa mặt bằng nước lạnh, đó cũng là
một sự hưởng thụ.
Về phần cái ống nhổ này, Karen thật đúng là thấy sự tồn tại của nó trong danh
sách vật tư hậu cần cần thiết cho tiền tuyến.
Mặc dù lúc kiến thiết doanh trại tất nhiên sẽ cân nhắc đến vấn đề vệ sinh, chắc
chắn cũng sẽ phân ra một khu nhà vệ sinh công cộng, nhưng ở trong một vài
hoàn cảnh thời tiết cực đoan hoặc là kẻ địch thi triển cấm chú tác động đến khí
hậu của một phạm vi khu vực lớn, khi không phải chiến đấu, phần lớn người chỉ
có thể lựa chọn ở yên trong lều để được bảo vệ, ăn uống cũng đều giải quyết ở
bên trong, lúc này cố ý chạy ra nhà vệ sinh công cộng, cũng có chút không thích
hợp.
Trong buổi họp lúc phân phối công việc hậu cần trước đây, Karen nhớ là trong
nhiệm vụ của một Trưởng khu đại khu cũng có "Ống nhổ", cũng có thể gọi là
bồn cầu.
Thứ này dựa theo tần suất gõ vào mà có thể phát sáng, thời điểm hiểm nghèo có
thể dùng nó để kêu cứu, đưa tin và phân biệt địch ta.
Nhưng mà, Eunice chuẩn bị cho mình cái này chắc chắn là không có hiệu quả
đó, nhưng Karen cũng không cần.
Dù gì thì Karen cũng là Quân đoàn trưởng, nếu thật sự đến lúc mà ngay cả anh
cũng cần phải giơ cái này lên mà gõ, vậy thì tình hình chiến sự chắc chắn đã
thối nát đến một mức độ khó có thể tưởng tượng, vậy thì còn cần gõ làm gì nữa,
hoặc là lựa chọn nhanh chóng rút lui hoặc là dứt khoát chết cùng để giữ gìn Trật
Tự.
"Em vốn còn muốn chuẩn bị cho anh một ít sách, nhưng ngẫm lại vẫn là bỏ đi."
"Cũng được, đến lúc chuẩn bị đi, để Alfred đóng gói mang đi giúp anh."
"Ở tiền tuyến, anh cũng có thời gian đọc sách sao?"
"Nếu như là giằng co trong thời gian dài, như vậy thì thời gian trống cũng rất
nhiều, lại nói, có đôi khi bọn thuộc hạ trông thấy anh ngồi ở đó đọc sách, cũng
có thể tạo ra hiệu quả trấn an lòng quân.
Nếu có phóng viên chiến trường đến phỏng vấn mà nói, cũng tiện để chụp một
bức."
"Được rồi, em đã biết, anh đợi chút nữa em sẽ chuẩn bị rồi đưa cho Alfred."
"Ừm, vất vả cho em rồi."
Sau khi dùng xong cơm trưa, Karen chuẩn bị rời đi, anh ngồi xe limousine của
Neo tới, nhưng lúc trở về, trong xe có thêm ba người, nói cho đúng thì hẳn là
bốn người.
Lão Saman vuốt vuốt một cái tẩu mới trong tay, nhưng bởi vì Karen ngồi trong
xe, cho nên cố nén cơn nghiện thuốc mà không hút.
Trên đùi Darien là một cái chậu hoa, cái khúc cây kia cắm ở trong, có lẽ hắn
cũng không biết "Diễn viên rượu đỏ" trong xe đắt đến cỡ nào, hay là nói hắn
không nghĩ tới địa vị này của Karen sẽ còn thiếu phiếu điểm, cho nên cực kỳ xa
xỉ mà dùng rượu đỏ đổ vào trong chậu hoa.
Phu nhân Gandiro là câu nệ nhất, sau khi Karen đưa ra tối hậu thư cho bà ta thì
rốt cục bà ta cũng nghe lời mà dọn nhà, nhưng bởi vì lần đó, Karen vẫn luôn rất
lạnh nhạt với bà ta, chuyện này khiến bà ta cảm thấy sợ hãi đồng thời cũng rất
hối hận.
Về phần cái người thứ tư, thì là một cái quan tài nhỏ, bên trong quan tài là hài
cốt của Đại pháp sư vong linh Morindi, sau khi bà ta chết, mặc dù thi thể được
giữ lại nhưng cũng đã héo rũ và vặn vẹo nghiêm trọng, cho nên ngay cả quan tài
cũng chọn loại dành cho trẻ em. Lần này Karen xuất chinh, thật đúng là "Nhấc
quan tài ra trận"´trên mặt chữ.
Tính thêm mèo và chó vốn đã ra tiền tuyến từ sớm, có thể nói là đã dùng hết
vốn liếng của bản thân.
Dù gì lúc này không cẩn thận, chẳng lẽ phải đợi đến lúc trở về bằng quan tài
sao?
Lúc trở lại thành phố York, Karen không vội vã về tổng bộ, mà là đến nhà
Guman.
Phu nhân Đường Lệ đã chờ từ sớm, Karen vừa đến, đã nhìn thấy đầy những túi
lớn túi nhỏ bày ra ở trước cửa, những thứ này, đều là đồ mà bà ngoài để Karen
mang đi tiền tuyến, con trai con dâu, con gái con rể và cháu trai, cũng ở tiền
tuyến, bây giờ cháu ngoại cũng sắp đi.
"Có phải nhiều đồ quá rồi không?" Phu nhân Đường Lệ vừa ra vẻ khách sáo vừa
đặt thêm một cái túi lớn xuống.
"Không nhiều, đều tiện tay mà thôi.”
"Vậy là tốt rồi." Phu nhân Đường Lệ chống nạnh, nhìn Karen, "Nói một lời
trong lòng, lúc tuổi bà còn trẻ thật sự không nghĩ tới đến khi mình già thì cả nhà
đều còn trung thành với Trật Tự.”
"Không, đều là đến từ trong bụng của bà."
"Ha ha, cái lời này nói ra phạm vào kiêng kỵ, sao có thể nói như vậy, nếu như bị
ông ngoại của cháu nghe được, lão ta lại trở về phòng nằm ở trên giường phụng
phịu."
"Ông ngoại dù sao cũng không ở đây."
Lúc vào nhà, Karen đã hỏi ông ngoại, bà ngoại bảo rằng ông ngoại không có cố
ý xin nghỉ để về nhà.
Chỉ có điều là mặc dù ông ngoại dùng ngăn cách để che đậy khí tức của mình,
nhưng Karen vẫn nhìn thấy cái mũi giày lộ ra ở trong một góc trên lầu hai.
"Nếu không thì để bà đi theo cùng."