cũng đã hoàn toàn dung nhập vào pháp thân, Renaos giang hai cánh tay mà phát
ra tiếng thở dài thoả mãn từ trong cổ họng.
Cơ thể và linh hồn của hắn vào thời khắc này đều nhận được sự nhảy vọt về
chất.
"Ha ha …"
Nghi thức thành công.
"Chúc mừng ngươi, Renaos."
"Chúc mừng ngươi, bạn của ta."
"Lửa ganh tỵ sắp tràn ra từ trong mắt ta rồi."
Điều mà Renaos muốn làm bây giờ đó là nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn nấp,
có thể tự mình lựa chọn một cái bí cảnh khó có thể thăm dò hoặc cũng có thể
tìm một Thần Giáo chính thống làm nơi nương tựa.
Renaos đứng người lên, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, uy áp mênh mông giáng
xuống, bây giờ hắn chỉ cần chờ đợi kỷ nguyên này kết thúc thì sẽ có thể thuận
thế thành Thần.
Sinh Mệnh Thần Giáo đã không còn, nhưng chẳng sao cả, chỉ cần hắn thành
Thần thì sẽ lại có thể thành lập lại một Sinh Mệnh Thần Giáo mới.
Sau khi kết thúc khâu chúc mừng ngắn ngủi, đám người của tổ chức Trầm Mặc
Giả nhao nhao rời đi.
Tổ chức này có thể tồn tại đến nay, một là bởi vì nó cao cấp, hai là vì nó lỏng
lẻo.
Những Thần Giáo chính thống kia cũng không phải không thấy phản cảm nên
không ra tay với nó, nhưng nhiều nhất cũng chỉ truy quét một chút ở bên ngoài,
không động được đến trung tâm của nó.
Renaos cũng không có tiếp tục tham luyến trạng thái trong thời khắc này, trước
người hắn xuất hiện một vầng sáng màu đỏ, sau khi bước vào trong thì nhanh
chóng dịch chuyển đi.
Nhưng mà sau khi hắn dịch chuyển mấy lần liên tục để rồi xuất hiện trên một
hòn đảo hoang vu giữa biển thì trên mặt biển phía trước đã xuất hiện một vầng
sáng màu đen, một ông lão kẹp theo một quyển sách dưới nách bước từ bên
trong ra.
Trên mặt Renaos lộ vẻ không hiểu, mình đã cố ý dịch chuyển không có chút
quy tắc nào mà lại có thể bị đối phương định vị được vị trí mà theo sau.
Đương nhiên, nếu như hắn biết người tính toán vị trí dịch chuyển của hắn là bút
ký của Thần Nguyên Lý và một vị Thần có tài nghệ trên rất nhiều phương diện
ngoại trừ việc đánh nhau thì hắn hẳn cũng sẽ cảm thấy bình thường.
Renaos cẩn thận liếc nhìn Dis, hỏi:
"Chúng ta có ân oán gì sao?”
Dis lắc đầu: "Ta không biết ngươi."
"Vậy ngươi là đang…"
"Là vì cháu của ta, hắn không muốn để cho ngươi còn sống mà lấy đi thứ đó."
"Ta có ân oán gì với cháu trai của ngươi sao? "
Dis lại lắc đầu, đáp:
"Cháu của ta chắc là cũng không biết ngươi là ai."
...
"Mẹ nó! Chậm một bước, mất dấu rồi!"
Neo phát ra một tiếng thở dài, hắn không đến Vườn Sinh Mệnh lại trùng hợp trở
thành quần chúng đứng ở tuyến đầu.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, không thể đuổi theo.
Darien ở bên cạnh cầm cái cây giống đã có chút khô héo ở trong tay, bản thân
hắn cũng đáng há to miệng mà thở phì phò:
"Tốc độ quá nhanh, bây giờ khoảng cách cũng đã kéo ra quá xa, không thể định
vị được nữa, nếu sớm biết thì nên đi theo dõi một tên Trầm Mặc Giả có khí tức
yếu hơn một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp hắn."
Neo cau mày nói: "Vậy chúng ta nhất định phải chết.”
"A?
"Những cái tên có khí tức yếu hơn một chút thì ít nhất cũng là cấp bậc Trưởng
Lão Thần Điện, bây giờ ngươi đánh lại người ta được à?”
Darien lắc đầu: "Đánh không lại.”
Neo: "Vừa trùng hợp là ta cũng đánh không lại.”
"Chuyện này…”
"Cái tên Karen kia thì còn dễ nói, sau khi kết thúc Thần mục thì thằng nhóc kia
đã có được thực lực để kiêu ngạo cả Trưởng Lão Thần Điện, trừ phi gặp được
cái loại quái thai như Ukunga, nếu không thì đoán chừng những Trưởng Lão
Thần Điện bình thường cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
Còn về hai chúng ta cho dù đuổi kịp đối phương thì trừ phi đối phương lập tức
quỳ xuống đầu hàng, nếu không chỉ cần phản kháng lại một chút thì chúng ta
cũng phải chết."
"Vậy chúng ta còn đuổi theo lâu như vậy mà hơn nữa còn nhắm vào cái con cá
lớn nhất làm gì?”
"Đó là bởi vì cái con cá lớn nhất kia chắc chắn sẽ có một tay câu lớn hơn nhắm
vào nó."
"Ngài nói hay lắm, nghe rất có lý."
"Răng rắc…”
Không gian phía trước xuất hiện sự sụp đổ, dòng không gian nghịch sắp tràn ra,
nhưng mà rất nhanh thì bóng dáng của một con chó vàng chui ra từ bên trong.
Neo lập tức cười nói: "A, đây không phải là ngài Ranedal vĩ đại của chúng ta
sao!"
"Gâu."
Kevin nở nụ cười với Neo, cho tới nay thì Neo vẫn đối xử với nó rất khách sáo,
cảm nhận của nó dành cho Neo cũng vô cùng tốt, quan trong nhất đó là bây giờ
phía sau Neo là bóng dáng của Thần Ánh Sáng.
Tính cách của nó đã định sẵn rằng nó sẽ không được Ogurev ưa thích, nó cũng
không muốn thay đổi, dù sao thì nó cảm thấy mình có thể nằm mọp ở phía sau
lưng Trật Tự đã là niềm hạnh phúc lớn nhất, nếu như đối tượng để nằm mọp lại
có thêm một vị Ánh Sáng thì đó chính là hạnh phúc nhân đôi.
Sau khi chào hỏi với Neo xong thì Kevin giơ chân chó ngoắc ngoắc Darien.
Darien chỉ chỉ vào mặt mình, hỏi: "Muốn ta đi qua à?"
Neo cười nói: "Đi, nhanh lên đi, chắc chắn có chuyện tốt."
Darien không do dự nữa, lập tức đi vào chiều không gian nghịch, đưa tay nhẹ
nhàng bắt lấy cái đuôi của Kevin, Neo cũng xông tới, ôm cổ chó của Kevin. "Ta
bảo này, bây giờ ta đi đổi kiểu tóc thì có còn kịp không?”
Darien: "Ngài không thể làm vậy."
Kevin nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, chở hai người chui vào chiều không gian
nghịch, lỗ hổng không gian vốn đang sụp đổ khi nãy bỗng chốc biến mất. Chỉ
có cơ thể của Thần linh mới có thể chịu đựng được việc dịch chuyển cấp bậc
này, nhưng mà sau khi đi được một khoảng thì có một khe hở bỗng nhiên mở ra,
Kevin khẽ vẫy cái đuôi, thả Darien vào trong.
Bởi vì điều chỉnh lực không đủ tốt, sau khi Darien rơi xuống biển thì trực tiếp
chìm tới đáy.
Ngay sau đó khe hở cũng biến mất.
Không bao lâu sau, Kevin dẫn theo Neo đi tới một vùng biển khác, từ đằng xa
xa có thể trông thấy bóng dáng của một hòn đảo.
Kevin dựng Thần Quốc lên bao phủ Neo vào bên trong.
Neo quay đầu nhìn về phía sau lưng, đánh giá khoảng cách một chút, hỏi: "Ta
không tin hắn sẽ bị chết đuối, nhưng khoảng cách xa như vậy sợ là hắn không
bơi đến đây nổi."
Kevin lắc lắc cơ thể, trong cái túi đeo trên lưng có một mảnh giấy vàng bay ra.
Neo nhặt trang giấy lên thì phát hiện phía trên là một loạt các tính toán toạ độ
vô cùng phức tạp.
"Mẹ nó! Nhìn choáng cả đầu."
"Gâu?"
"Mặc dù ta không biết tính toán, nhưng ít nhiều gì cũng xem hiểu được đề bài,
đây là đang muốn câu cá."