"Ừm." Karen lên tiếng, "Chờ tới lúc cô đi Trật Tự Thần Giáo, sau khi mọi việc
ổn định thì có thể tới thành phố York tìm tôi."
"Sau đó anh mời tôi đến quán ăn ở thành phố York để thưởng thức tương của
Wien?"
Ophelia cười cười, tiếp tục nói:
"Yên tâm đi, sau này tôi sẽ đến tìm anh, ta muốn gặp vị hôn thê của anh để nói
với cô ấy một tiếng rằng tôi rất hâm mộ cô ấy."
Nói xong, Ophelia bưng ly rượu lên, giơ về phía Karen.
Karen cũng bưng ly rượu lên.
Ngay tại lúc hai người sắp đụng ly,
Một bàn hàu lớn nướng xong lại được bưng lên, Ophelia lập tức thả ly rượu
xuống, bắt đầu tiếp tục thưởng thức món ăn.
Lúc Karen trở về khách sạn, trời đã rất muộn, chỉ có điều đội trưởng cũng
không ở trong phòng, cũng không biết đã đi đâu rồi.
Sau khi tắm xong, Karen nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ lại về những việc
đã xảy ra ngày hôm này.
Thật ra thì khoảng thời gian mình đặt chân lên đảo Ám Nguyệt cũng không dài
lắm nhưng mỗi ngày có quá nhiều chuyện xảy ra, ngược lại cho mình ảo giác
rằng bản thân đã ở trên đảo Ám Nguyệt một khoảng thời gian quá lâu.
Sắp phải rời khỏi.
Hai mắt Karen nhắm nghiền, tiến vào giấc ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, bầu trời u ám, ánh nắng vàng vàng, chắc hẳn là buổi
chiều, thậm chí cũng có thể là đang hoàng hôn.
Karen có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thời gian ngủ lúc này của mình bị kéo dài quá
nhiều, mặc dù bản thân anh cũng rõ ràng là bởi vì cơ thể muốn bổ sung năng
lượng.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì mình làm việc một ngày rồi phải bù lại
một ngày, việc nghỉ ngơi và làm việc sẽ rất khó bình thường lại.
Trên giường của đội trưởng vẫn là trống không, nhưng vị trí gối mền cũng đã
thay đổi, đội trưởng chắc đã trở về rồi nghỉ ngơi.
Karen xuống giường rửa mặt, lúc đi ra từ phòng tắm, trông thấy đội trưởng vừa
lúc đang đẩy cửa tiến vào.
"Gần đây cậu đổi sang tín ngưỡng Thần Ngủ Gật à?"
"Có vị thần linh này sao?"
"Ai biết được, nói không chừng thật sự có một ngày, dưới sự cầu nguyện của tất
cả những con người mất ngủ trên thế giới, Thần Ngủ Gật sẽ ra đời."
"Ha ha, được rồi."
Đội trưởng ngồi xuống ở bên giường, nói: "Ngày mai chúng ta sẽ phải trở về."
"Ừm."
"Lúc buổi sáng, chủ giáo Waffron đã đến tìm ta để nói về chuyện trước kia, mà
này, tình cảm giữa cậu và Ophelia đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?"
"Tình cảm?" Karen lắc đầu, "Chúng tôi là bạn rất thân."
"A, đáng chết, vậy vị trí trung đội trưởng của ta cũng mất luôn rồi sao?"
"Đội trưởng, lần sau lúc ngài đưa ra quyết định, có thể thông báo cho tôi biết
trước được hay không?"
"Về việc thăng chức, luôn luôn cần phối hợp với một vài chuyện vui rồi mới
thông báo, không phải sao? Trong suy nghĩ ban đầu của ta, ta thăng chức trung
đội trưởng, quản lý ba tiểu đội, cậu chuyển sang chính thức thì vẫn là phó đội
trưởng, đội trưởng ở trên hoặc ở dưới quyền cậu, cũng hoàn toàn do cậu quyết
định.
Việc này không tốt sao?"
"Không tốt."
"Được rồi, ta đã biết, lần sau ta sẽ thông báo trước cho cậu."
"Lần nào ngài cũng đều nói như thế."
"Ý của ta luôn là nói đến lần sau."
"Đội trưởng, ngài rất muốn lên chức sao?"
"Ai lại không muốn chứ, nhưng mà ta càng hi vọng là có quyền lực thật sự
trong tay, cho nên ta là sẽ không đi làm nhân viên công chức giấy tờ, vậy thì
quá buồn tẻ và cũng không thú vị, a, đúng rồi, Chủ giáo Waffron bảo ta thông
báo cho cậu, đợi sau khi trở về thì khoảng hơn nửa tháng sau sẽ có một đợt
tuyển chọn, thần giáo muốn chọn ra một nhóm người trẻ tuổi ưu tú, ta cảm thấy
có lẽ liên quan đến với lựa chọn ra danh sách những người đến Luân Hồi Cốc
để thí luyện, Đại khu Thành phố York cần phải chọn ra được năm người."
"Nhiều như vậy sao?"
"Các đại khu đều sẽ lựa chọn ra năm người, đến lúc đó chắc chắn sẽ còn phải
vượt qua một đợt lựa chọn nữa, mặt khác, Chủ giáo Waffron còn để cho ta nhắc
nhở cậu, phương thức tuyển chọn chủ yếu là nhằm vào kiểm tra huyễn cảnh linh
hồn, để cậu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước."
"Tôi đã biết."
Nếu như là kiểm tra tất cả các phương diện, dưới hạn chế độ tuổi, Karen có lòng
tin có thể thông qua cuộc tuyển chọn của đại khu Thành Phố York, nhưng cuộc
tuyển chọn vòng cuối cùng của các đại khu tập trung lại thì anh cũng không có
niềm tin tuyệt đối.
Dù sao thì Trật Tự Thần Giáo lớn như thế, thiếu cái gì đều có thể thiếu, nhưng
chỉ có thiên tài là tuyệt đối không thể thiếu.
Nếu nói đúng thì, lúc tuổi Dis còn trẻ cũng thuộc về thiên tài của Trật Tự Thần
Giáo, chỉ có điều sau này cũng không phát triển theo ý của Trật Tự Thần Giáo.
Trên đời này, không chỉ có bản thân mình gặp phải chuyện lạ, không chỉ có mỗi
mình có tài nguyên, không chỉ có riêng mình có thiên phú, người ngoài nhìn
vào, bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên cảm thấy thiên tài hiếm hoi, nhưng ở
trong mắt của những thiên tài thật sự, bọn họ sẽ mãi mãi cảm thấy rất chật chội.
Nhưng, nếu nội dung tuyển chọn là nhằm vào phương diện linh hồn thì Karen
thật đúng là không có gì đáng lo lắng.
Cho dù có thiên tài ở phương diện này, cho dù anh ta không làm gì cả thì cũng
có thể vững vàng tiến vào trước 12, đây là điều không thể nghi ngờ.
Nếu như ngay cả Karen ở độ tuổi này cũng không thể tiến vào trước vị trí 12,
vậy thì các đại thần giáo khác đều có thể tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nhau đi ngủ,
chờ đợi sau vài năm nữa những thiên tài như suối nguồn phun trào này của Trật
Tự Thần Giáo thống nhất toàn bộ giới giáo hội, để Thần Trật Tự vĩ đại trở thành
Thần duy nhất của thế giới này.
"Có điều ta thấy rất kỳ lạ, vì sao mà Chủ giáo Waffron bỗng nhiên đối xử với
cậu tốt như vậy, đứng trên góc độ của ông ta thì chính cậu là người cướp cháu
dâu của ông ấy."
"Tôi cùng với Ophelia..."
"Ừm ừ, ta biết, nhưng người đã cướp đi rồi mà còn không cần, chẳng phải là
càng nhục nhã hơn?"
"Đội trưởng."
"Chúng ta chỉ là đang thảo luận mà thôi, chủ động đưa cậu vào danh sách tuyển
chọn thì thôi đi, còn đưa trước đề kiểm tra cho cậu biết, ai, ta cũng không hiểu,
Mà này, có phải cậu đeo mặt nạ của ông nội mình rồi đi báo mộng gì đó cho
Chủ giáo Waffron không?"
"Không có, bây giờ ngoại trừ tình huống cần thiết, tôi sẽ không đeo tấn mặt nạ
kia."
"A, vậy thì tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cậu lại ngủ cả một ngày, chắc chắn tối
hôm qua đã xảy ra một vài chuyện."