“Vậy tôi đi xuống sắp xếp, nếu như thiếu gia ngài cảm thấy nhàm chán, có thể
đi bốn phía nhìn xem, coi như là thưởng thức một chút cảnh tha hương, dù sao,
vương thất Ruilan vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì.”
vương thất Ruilan đã suy bại đến mức càng không ngừng làm đại diện cho các
nhãn hiệu xa xỉ để kiếm tiền, cho nên không có cảm giác nghi thức và phẩm giá
gì nữa.
“Được rồi, tôi đã biết.”
“Chỉ là ngài vẫn đừng ra ngoài trang viên, bởi vì ngài biết đến, hung thủ có lẽ
vẫn còn ở gần đây, nếu như ngài muốn ra ngoài hít thở không khí thì ngài có thể
dặn dò tôi trước, tôi sẽ cho Mike đi...”
“Thân vương Henry không phải tôi giết.”
“A... Ờm... Ừ... Thiếu gia, ngài hiểu lầm, tôi làm sao lại nghĩ như vậy, ha ha.”
Lập tức, Ông Anderson lại nhỏ giọng hỏi thăm: “Thật?”
Karen nhẹ gật đầu, nói: “Thật.”
“Phù...” Ông Anderson thở phào một cái: “Tôi biết rồi.”
“Ông đi mau đi, Anderson tiên sinh.”
“Được rồi, thiếu gia.”
Ông Anderson rời thư phòng, Karen thì đứng lên dãn gân cốt một chút.
Từ sau khi vào ở trong trang viên Ellen, mình chưa từng rời đi, cho dù là cưỡi
ngựa cùng Eunice cũng là ở trong phạm vi của trang viên. Lúc nãy Ông
Anderson bỗng nhiên hỏi mình như vậy, thật ra giống Bede nói trước đó, là vì
thăm dò có phải mình giết người hay không?
Karen đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí.
Đúng lúc này, phía dưới truyền đến tiếng trèo lên.
Karen hơi nghiêng người về phía trước một chút, nhìn xuống dưới, phát hiện là
một cô bé tầm mười tuổi đang leo lên vách tường, cô bé mặc một chiếc váy lễ
phục màu đỏ, kiểu tóc cũng rất phức tạp, quan trọng nhất chính là trên hai tay
cô còn mang theo mấy viên châu báu.
Chính là hành vi trèo tường như tên trộm này thật sự không phù hợp với cách ăn
mặc của cô.
Karen lui về sau hai bước, mà lúc này cô bé đã leo lên đến bệ cửa sổ.
Đột nhiên, lúc này cửa sổ vốn dĩ đang mở ra xuất hiện từng sợi tơ màu lam bắn
về phía cô gái.
Trong lần thứ nhất tiến vào thư phòng này, Karen đã từng hỏi Alfred, sau khi
Alfred dùng đôi mắt Mị Ma rà quét đã xác nhận nói chuyện ở chỗ này sẽ không
bị bên ngoài nghe được.
Loại cách âm này chắc chắn không phải chỉ dựa vào một cái chuông đơn giản
trên bàn sách, mà là bởi vì trong thư phòng có trận pháp.
Nếu là người không phải từ cửa chính của thư phòng đi tới mà từ những vị trí
khác đi vào đều sẽ bị trận pháp bài xích.
Nhưng mà, ngay lúc cô gái sắp bị trận pháp kết giới bắn ra ngoài thì trên người
cô bỗng nhiên bắn ra một tia ánh sáng màu lam giống như thế, trong nháy mắt
cùng trận pháp triệt tiêu lẫn nhau, sau đó, chỉ nghe tiếng “rầm rầm”, mặt cô gái
hướng thẳng xuống đất, ngã trên sàn thư phòng trước mặt Karen.
Karen ngơ ngẩn cả người, sau khi tịnh hóa anh có thể “nhìn” gặp nhiều thứ hơn,
anh phát hiện, ánh sáng trên người cô gái lúc và ánh sáng của trận pháp trên cửa
sổ không chỉ giống nhau về màu sắc, thật ra... thuộc tính cũng giống nhau.
Lực lượng của của hai loại thuộc tính tương đồng không có bài xích, ngược lại
hiện ra một kiểu hoà hợp.
Mà thuộc tính trận pháp của gia tộc Ellen, đều tuân theo tín ngưỡng hệ thống
gia tộc, rốt cuộc cũng được nhiều đời giữ gìn và tu sửa đều.
Người của gia tộc mình, không có khả năng mượn tay người khác, cho nên cơ
bản đều là hai loại nước và lửa
“Ôi... Anh kéo tôi đứng dậy đi!”
Cô gái duỗi ra tay.
Karen do dự một chút, vẫn là đi qua nắm lấy tay cô, còn cô bé mượn lực của
Karen lực đứng lên.
Sau khi đứng dậy cô bé phủi phủi quần áo, oán giận nói: “Ôi, tôi vốn muốn cho
ông nội đi nói với ông Anderson để chúng ta vào thư phòng nhà Ellen xem chân
dung, nhưng ông nội cảm thấy đó là sỉ nhục Gloria chúng ta, không đồng ý.
Haizz, không có cách, ta chỉ có thể tự trèo tường bò lên, hehe, tôi biết chắc trận
pháp ở đây sẽ không làm hại tôi.”
Karen đứng ở bên cạnh, nghe nàng nói chuyện, cô bé chắc hẳn là thành viên
vương thất, ông nội trong miệng chắc là thân vương Lloque đến đây lúc giữa
trưa.
Cô bé nhìn về phía Karen, trừng mắt nói: “Anh là người hầu phụ trách quét dọn
thư phòng sao?”
“Tôi...”
“Không đúng, chất vải quần áo anh đang mặc không phải người hầu có thể mặc,
à, anh là người nhà Ellen phải không, anh tên là gì, tiểu ca ca đẹp trai?”
“Tôi tên là Karen, Karen. Ellen.”
“Tôi tên là Judea.”
Cô bé nhấc hai bên váy lên làm lễ với Karen.
“Xin chào, điện hạ?”
“Tiểu ca ca cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Vừa nói, Judea đã đi tới giữa thư phòng, bắt đầu thưởng thức những bức tranh,
cuối cùng, đi tới trước chân dung của bá tước Recar:
“Hehe, tôi chính là muốn xem bức tranh này.”
Judea dùng động tác giống như lúc nãy nhấc tà váy lên hành lễ với chân dung
bá tước Recar:
“Trên người tôi thức tỉnh hệ thống tín ngưỡng gia tộc không phải nhà Gloria mà
là nhà Ellen, cho nên, ngài quả thực là tổ tiên của tôi.”
Karen nhìn Judea, thầm nghĩ: Cô bé đúng là đến nhận người nhà.
“À, đúng rồi, tôi đói, tiểu ca ca, chỗ này của anh có thức ăn không?”
“Có.” Karen quay người, cầm bánh ngọt của mình đang đặt ở trên bàn sách lên,
nhưng khi anh chuẩn bị đưa bánh ngọt Judea đang đứng trước bức chân dung,
lại dừng lại bước chân.
Bởi vì anh trông thấy trong tay Judea đứng ở trước bức chân dung đang cầm
một bàn tay người, gặm cắn giống như là đang gặm chân phượng.
Ngay sau đó,
Trên miệng Judea dính đầy máu, quay người nhìn về phía Karen, quơ quơ một
nửa bàn tay đã bị gặm ăn,
Cười nói:
“Tôi quên mất, trên người tôi còn mang theo đồ ăn đây này, cái này là ca ca
Henry của tôi.
Người trong nhà muốn hắn giao phối với tôi để mang thai đời sau, một thế hệ
mới kế thừa tín ngưỡng hệ thống của gia tộc Ellen. Kết quả, thế mà hắn lại
không đồng ý, còn một mực bảo rằng hắn có thể đi tìm tiểu tỷ tỷ Eunice nhà
Ellen để kết hôn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.”
“Chụt!”
Judea mút một cái ngón tay, da thịt vào trong miệng hết, chỉ còn lại xương
trắng, cô vừa nhai, vừa lắc đầu nói:
“Hừ, ca ca xấu, thế mà còn ghét bỏ muội muội ruột của mình.”