Neo lắc đầu: "Tốc độ hành quân của chúng ta nhanh hơn bọn hắn quá nhiều,
phải đợi bọn hắn, vẫn còn không biết được tình huống cụ thể trước mặt, cho nên
lúc tiến lên vẫn nên cố gắng giữ vững đội hình."
Vốn dĩ giải thích đến đây cũng được rồi, nhưng Neo nhìn Karen một chút, vừa
tiếp tục nói:
"Ta là lo lắng chúng ta chạy quá nhanh, thoát khỏi trận hình, lỡ như ở phía đối
diện thật sự có tình huống biến hoá khác thường, nói không chừng quân địch sẽ
thừa cơ hội bao vây chúng ta. Đến lúc đó phải phòng thủ chờ cứu viện, ta sợ
quân đội bạn phía ngoài không vào được; đến lúc muốn phá vòng vây mà nói,
lại lo lắng đoàn chính quy số 12 ra lệnh muốn chúng ta thủ vững, vẫn nên ổn
định một chút, không cần phải quá cấp tiến.
Tốc độ hành quân của cái Đoàn chính quy này vốn không nên chậm như vậy, lại
tự kéo thấp mình ngang với ba Đoàn dân binh bình thường kia, ta nghi ngờ là
do vị Đoàn trưởng Đoàn chính quy kia đã ra lệnh riêng cho ba Đoàn dân binh
còn lại, có lẽ hắn càng hi vọng chúng ta xông đến trước để dò đường giúp."
Karen hỏi: "Sẽ có kiểu suy nghĩ này sao?"
Neo nhún vai: "Karen, cậu sẽ xem trọng đại cuộc, nhưng không phải mỗi một
quan chỉ huy đều có thể có tố chất đạo đức giống như cậu đâu, biên chế và trang
bị của chúng ta vốn dễ dàng khiến cho người khác phải đỏ mắt. Chưa kể, làm
quan chỉ huy, phái một đội đi dò đường cũng thuộc về hành vi bình thường, chỉ
có điều có lẽ đối phương cũng có điều phải cố kỵ, không có ý công khai ra lệnh
như vậy cho chúng ta, chỉ là mong tự chúng ta nóng đầu mà lao thẳng về trước."
Karen nói: "Vấn đề này ta sẽ phụ trách nói chuyện."
"Được rồi, chỉ có chút việc đó thôi, bây giờ thì hãy cầu nguyện rằng trong cái
hẻm núi kia cốc không có kẻ địch đang đóng quân; nếu phải tiến công trong cái
địa hình kia, sẽ để cho người ta đau đầu cực kỳ, Pháo Ma Tinh cho dù có mạnh
đến đâu, cũng không đánh được mấy con chuột nắp dưới nền đất.
Rất tốt là có Pall dẫn đội đi thăm dò, ta tin tưởng Pall có thể mang về tình báo
chính xác nhất, dù sao thì mèo cũng hiểu việc bắt chuột nhất."
Neo nói xong thì đi ra khỏi lều, hắn còn phải đi tuần tra xung quanh.
Karen thì ngồi ở trong một hồi, ghi chép một chút bút ký, sau đó khép lại rồi đi
ra ngoài.
Lúc này đã có lệnh hạ trại, gần một trăm tên khổng lồ đang dỡ hàng, chờ sau
khi dỡ hàng xong thì bọn hắn có thể biến lại thành kích cỡ như người bình
thường để nghỉ ngơi, cũng là dựa vào bọn hắn và những con Long Quy này,
quân đoàn của mình mới có thể tiến lên nhanh đến như vậy.
Bởi vì ngươi không cách nào vứt bỏ những khí tài chiến tranh này và đủ loại
quân nhu để hành quân, nếu không sẽ gặp được phải tình cảnh tuyệt vọng như
khi đám tín đồ của Dạ Thần Giáo phải đối mặt với tường thành cao ngất với
phòng ngự dày đặt vào một đêm kia.
Connor đi đến bên cạnh Karen, mở miệng nói: "Lần sau lúc chị Pall ra ngoài thì
có thể dẫn ta theo cùng hay không."
Karen lắc đầu: "Không thể."
"Vì cái gì? Ta không hiểu."
"Bởi vì ngươi cần ở lại bên cạnh ta để bảo vệ."
Connor nhăn mày lại, nhẹ gật đầu: "Được rồi, ta đã hiểu."
Nhưng rất nhanh Connor lại ngẩng đầu nói; "Vậy hôm nay không cần phải tắm
rửa đâu chứ?"
"Yên tâm, về sau trong lều chúng ta sẽ có một chỗ tắm gội đơn giản, ngươi chỉ
cần đi xách nước là được."
"Thế nhưng nơi đây là sa mạc, tài nguyên nước rất quý giá."
Karen mở bàn tay ra, sức mạnh hệ Thuỷ của Thuỷ tổ Ellen ngưng tụ ra một quả
cầu nước, phản chiếu gương mặt "Vui vẻ" của Connor ở trong.
Thật ra, Karen vốn hi vọng tránh để bản thân mình được đối đãi quá đặc biệt,
nhưng mỗi lần mình đi phòng tắm rửa công cộng để tắm, đều sẽ gặp phải một
đám thần quan nam đang thoa xà phòng trên người, trên đầu còn dính bọt xà
phòng mà đứng nghiêm trang hành lễ với mình.
Anh cũng không phải nghệ thuật gia, cũng không có đam mê với tượng cơ thể
người, không có chút cảm giác gì đối với cảnh tượng như vậy.
Ở trong quân đoàn được khoảng thời gian lâu như vậy, Karen cũng dần dần hiểu
ra, lãnh đạo quân đoàn không phải giống như tiểu đội, tiểu đội trưởng hoặc là
tiểu tổ trưởng có thể ăn uống cùng với thành viên không phân khác biệt, đến cấp
bậc này của anh nếu muốn cứng rắn gượng ép đi theo cái bệnh sạch sẽ thích
bình đẳng, ngược lại thì cũng không đạt được hiệu quả mà mình mong muốn.
"Đúng rồi, ngươi có ăn cơm trưa chưa?" Karen hỏi, anh vì cuộc hội nghị nhỏ
này mà bỏ qua thời gian dùng cơm trưa.
Connor nhẹ gật đầu: "Ta ăn rồi."
"Cơm trưa là cái gì, vẫn là cháo nóng à?"
Connor lắc đầu: "Không phải."
"Ồ, vậy là tốt rồi."
"Đã lấy sẵn để trong lều cho ngươi rồi đấy, bây giờ là cháo lạnh."
Karen cảm thấy có chút buồn nôn, từ Ruilan đến Wien, trên đường đã trải qua
rất nhiều gian khổ, chỉ có mỗi dạ dày là mình không ngược đãi nó.
Connor nói: "Tổ trưởng tổ bếp núc có nói với ta, hắn có thể thiên vị cho ngươi."
Vừa nói Connor vừa làm động tác khuấy cháo:
"Nấu riêng cho người một nồi cháo nóng."
...
Khe rãnh của hẻm núi Kyas ngang dọc bốn phía, giống như là nếp nhăn trên
mặt một cụ ông, rắc rối và phức tạp.
Một con chó vàng, đang chạy ở sát rìa của hẻm núi, một con mèo đen thì ngồi ở
phía trên lưng nó.
Hai bên người của chó vàng đeo thêm hai cái ba lô, ở trong có một nắm lông vũ
đang tung bay, đây là một món Thánh khí cấp thấp cực kì tinh xảo, có tác dụng
tăng cường tốc độ và giảm thiểu tiêu hao thể lực khi di chuyển.
Trải qua sự thăm dò của bọn họ, ngoại trừ phát hiện ra ba khu vực vẫn còn đang
tiếp tục lén lút khai thác quặng mỏ ra thì cũng không trông thấy lực lượng nào
khác của liên quân.
Chỉ có điều khi sắp tiến vào một khu vực trên đường quay về, Pall giơ móng
vuốt lên, mà Kevin không cần Pall nhắc nhở, lập tức ngửa cái cổ chó ra sau,
chân trượt một đoạn ngắn trên mặt đất rồi dừng lại.
Con mắt mèo giống như hổ phách của Pall bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía,
Kevin thì nhắm mắt lại, bắt đầu ngửi ngửi mặt đất.
"Ngươi đã nhận ra à, chó ngu?"
Kevin nhẹ gật đầu: "Gâu."
"Khu vực chỗ này không phải địa thế tự nhiên, mặc dù đã được xử lý rất giống,
chỗ sâu phía dưới này chắc chắn đã được thay đổi gần đây, a, đáng chết, giấu
thật là kỹ, dùng vật thật để bổ sung vào. "
"Gâu!"