lâu, lúc tôi nhìn thấy ngài Karen một lần nữa, tôi mới ý thức được, mỗi lần mà
ký ức của tôi hỗn loạn, điểm nút đều ở trên người của anh ta."
"Có gì liên quan đến Karen?"
"Kẻ giáng thế trong Nghi Lễ Đón Thần kia không phải là Tà Thần sao?"
"Sự kiện kia đã trôi qua rồi."Ngài Bede trả lời.
"Không, sự kiện kia vẫn còn lâu mới kết thúc, sự kiện kia vẫn luôn tiếp tục ảnh
hưởng đến tận bây giờ, Bede, tôi hi vọng ngài trả lời thành thật, tôi muốn tái tạo
lại sự nhận biết và ký ức về Karen từ chỗ của ngài."
Bede rốt cục dừng bút vẽ trong tay lại, quay đầu nhìn về phía Lynda, hỏi: "Là
thần, để cô tới đây sao?"
"Tôi không biết, bởi vì tôi đã dung nhập vào trong ý thức của Thần."
"Vậy thì tốt, cô hỏi đi."
"Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách kia đã triệu hồi một vị Tà Thần sao?"
"Không có Tà Thần, chỉ có Karen, là Karen trở về, thành công thông qua Nghi
Lễ Đón Thần siêu quy cách mà trở về, để cậu ta đã chết đi, sống lại một lần
nữa."
"Không có Tà Thần?"
"Không có."
"Vậy ngài Karen vẫn còn là ngài Karen sao?"
"Đương nhiên, bằng không thì sẽ còn là ai?"
Lynda lắc đầu, cười nói: "Ngài đang lừa gạt tôi, Bede."
Lập tức, vẻ mặt Lynda trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Bede, ngươi đang
lừa gạt ta."
"Ta chỉ là đang trả lời vấn đề của ngươi."
Lynda hỏi: "Ngươi không biết rốt cuộc Karen là ai?"
Bede cũng hỏi lại: "Vậy ngươi có biết cuối cùng Karen là ai hay không?"
"Thân phận thật sự của hắn, ngươi không cách nào tưởng tượng được đâu."
"Nó là vị hôn phu của con gái ta."
"Ta cảm thấy ngươi cũng nên suy nghĩ thật rõ ràng về thân phận của ngươi."
"Ta càng thấy người nên suy nghĩ thật rõ ràng về thân phận của bản thân mình
chính là ngươi."
"Bích Thần, đang ở ngay trước mặt của ngươi đấy."
"Nhưng ở trước mặt, ta cũng không trông thấy Bích Thần ở trong lòng ta."
Lynda không tiếp tục tranh luận tiếp, mà là nhìn về phía Piaget, dịu dàng nói:
"Em phải rời đi."
"Em muốn đi rồi sao?"
"Ừm, em phải trở về, bởi vì thần còn không chuẩn bị tốt cho việc giáng thế, em
và Thần sẽ chìm vào giấc ngủ say một lần nữa, chờ đợi đến lần giáng thế thật sự
sau này."
"Anh hi vọng em có thể ở lại."
"Nhưng e, muốn ở lại bên cạnh Bích Thần."
"Em có thể đặt Bích thần để ở trong lòng của mình."
"Nhưng em không lừa gạt được bản thân em."
Lynda đẩy Piaget ra, cơ thể của cô bắt đầu tiêu tán, Piaget thấy thế lập tức bước
về phía trước mà nắm lại tay của vợ mình, Lynda đang sắp tiêu tán bắt đầu
ngưng tụ lại một lần nữa.
Màu đỏ bên người Piaget bắt đầu dạt dần đi, sự biết mất này cũng không phải
tiêu tán, cũng có thể là hấp thu.
"Là bởi vì trong lòng em, còn không nỡ từ bỏ anh sao?" Lynda nghi ngờ mà
nhìn tay mình đang bị Piaget nắm.
"Có lẽ là Bích thần, hi vọng em có thể ở lại, ở lại bên cạnh người mà em yêu
thật sự, chúng ta có thể trở lại Ruilan một lần nữa, sống cuộc sống của chúng ta,
tựa như lúc trước đây vậy. Nếu không sử dụng phiếu điểm mà nói thì chúng ta
cũng chẳng thiếu tiền."
"Không, em vì thế mà cảm thấy xấu hổ, bởi vì em vậy mà không đủ trung thành
với Thần."
Lynda dùng lực lần nữa, hất tay Piaget ra, cả người nhanh chóng lùi về phía sau
đồng thời, lại bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, tựa hồ nếu do dự thêm một chút nữa
thì cô cũng không cách nào rời đi được.
Piaget đứng tại chỗ, thất vọng mất mát.
"Mặc dù bây giờ ta nói những này không thích hợp, nhưng ta cảm thấy cậu có
thể đi ra từ trong tình cảm này, ta biết việc tự làm cảm động mình sẽ có chút gây
nghiện, nhưng dưới con mắt của những người bên ngoài thì việc cậu làm lại có
chút buồn cười."
Ngài Bede vừa nói vừa cầm lấy chai rượu bên người, lập tức mắng: "Đáng chết,
cậu lại lén uống sạch rượu rồi à!"
Piaget đi đến bên người của ngài Bede, hỏi: "Bích Thần đã không cách nào
giáng thế rồi sao?"
"Đã giáng thế, nhưng thất bại, màu đỏ dưới mắt thay vì nói là Thần đang nổi
giận, không bằng nói là thần đang xả giận."
"Nhưng tôi cảm giác, khoảng cách giữa tôi và Lynda, càng gần thêm một bước."
"Cậu cảm thấy lần sau khi Lynda đứng giữa cậu và Bích Thần, cô ta vẫn sẽ chọn
chọn ai?"
"Cô ấy sẽ chọn Bích Thần."
"Vậy thì cậu sẽ còn cố gắng đi tìm lần tiếp theo để làm gì cơ chứ?"
"Đương nhiên, tôi cũng biết mà."
"Nhưng kết quả vĩnh viễn cũng không thể thay đổi."
"Tôi cảm thấy … không chắc chắn là vậy."
"Tùy ý cậu thôi, cậu thấy vui là được."
"Bích Thần giáng thế sắp thất bại, vì cái gì ông lại không cảm thấy bi thương?"
"Bởi vì ta không có nghe theo cái tên nào đó ánh mắt thiển cận, kiên trì để lại
phiếu điểm để trả tiền thuê nhà và tiền vé tàu để tuần sau trở về."
"A, nghe được tin tức này, tôi cũng cảm thấy tâm trạng mình vui vẻ hơn nhiều,
ông đang vẽ cái gì? Ông vừa lúc nãy giống như đã chịu ảnh hưởng gì đó rất
lớn."
"Ừm, đúng vậy, ảnh hưởng rất lớn."
"Tôi có thể xem sao?"
"Đương nhiên, cậu nhìn đi." Ngài Bede để bức tranh mà mình vừa vẽ ra trước
mặt của Piaget.