một chút.
Ông lão cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn xem Karen.
Ông ấy đương nhiên biết rõ, tầm quan trọng của ba giai đoạn cơ sở này trong
giáo hội chính thống;
Thần phó là một loại thanh tẩy bản thân, thần khải thì là lắng nghe lời dạy bảo
của thần, thần mục, thì mời hình tượng của thần vào trong nội tâm của mình, để
thần chỉ dẫn mình tiến về phía trước, chiếu sáng con đường phiá trước của
mình.
Đây là giai đoạn trụ cột nhất, nhưng cùng lúc lại là một giai đoạn quan trọng
nhất, thậm chí có thể nói, tiền đồ tương lai và giới hạn cao nhất của một thần
quan, có thể thấy được tổng quan ở giai đoạn này.
Thần tựa như là cha mẹ của ngươi, giúp ngươi học được cách bước đi, một lần
nữa dạy ngươi làm sao để nhận biết thế giới này.
Sự thay đổi của mỗi một giai đoạn, thật ra đều là sự tự thẩm định lại chính
mình, bởi vì quá khứ của ngươi, đều có thể tự mình nhìn thấy, tự xem lại quá
khứ của mình, mới có nhìn về tương lai rõ ràng hơn.
Thế nhưng là, điều làm ông lão sợ hãi đó là, người trẻ tuổi trước mắt này vừa
mới ở trước mặt mình khinh thường thần, vì sao trong nháy mắt, lại bắt đầu
"Thần mục" rồi?
Ngươi đang hoài nghi thần và ruồng bỏ thần,
Thần tại sao vẫn còn ở trong lòng của ngươi?
Hay là,
Ngươi rõ ràng đã đang hoài nghi và ruồng bỏ thần, làm sao có thể mới thần vào
trở lại?
Thật ra thì, đáp án rất đơn giản;
Nếu như nói giai đoạn Karen thanh tẩy trở thành thần phó, mặc dù "Động tĩnh
hơi bị lớn", nhưng ít ra cũng còn trong chương trình khung;
Như vậy, từ lúc bắt đầu bước thần khải tiếp theo, Karen thật ra đã bước lên một
con đường phù hợp với chính bản thân mình.
Thần khải chỉ là xác định một mục tiêu, một cái phương hướng, như vậy thần
mục lúc này, là sự tự bổ sung lòng dũng cảm và hy vọng cho chính mình.
Phía trước có một thân ảnh cao to đang đứng chắn, loại cảm giác này quả thật
có thể làm cho người ta an tâm, nhưng đường mà Karen chuẩn bị đi, chính anh
là người đứng ở trên nhất;
Không có bóng lưng nào để anh nhìn theo, người đứng phía sau, chỉ có thể nhìn
thấy bóng lưng của anh.
Giờ phút này, bên trong ý thức của Karen, xuất hiện ông lão này, thân thể của
ông lão có một sự linh hoạt kỳ ảo, ông ta không phải người sống, cũng không
phải phân thân, càng không thuộc về con rối, ở trên người ông có một vầng sáng
bao quanh, hoặc là nói, thật ra nó được tạo thành từ vầng sáng này.
Pall, Kevin và Alfred đều từng cẩn thận kiểm tra cái phòng này, cũng không
phát hiện ra cái gì bất thường;
Bởi vì sự tồn tại của ông lão này chỉ là một đoạn tư tưởng mà thôi, chủ nhà
trước ngồi đọc sách ở đây, suy nghĩ ở đây, cái phòng sách này, lưu lại dấu vết về
tư tưởng của ông ta;
Cho nên, nếu như không cân nhắc về việc “ông lão” này có thể dẫn dắt người ta
lạc lối mà nói, ông ta thật ra cũng vô hại, bởi vì ông ta cũng không có năng lực
để làm bất cứ việc gì.
Trong ý thức của Karen, nổi lên hình ảnh của Pall.
Con mèo đen này đứng ở đó, rõ ràng là bộ lông màu đen, nhưng ở sâu trong
màu đen này, lại dường như đang ẩn giấu một màu đỏ sậm, giống như ngọn lửa
bị đè nén đến cực hạn.
Pall là người thừa kế thuộc tính Hỏa hệ thống tín ngưỡng của gia tộc Ellen, cái
màu sắc này, cũng không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngay sau đó, Karen ý thức đến Kevin xuất hiện;
Kevin cũng đứng ở nơi đó, trên người của nó tỏa ra một màu trắng sữa nhu hòa
và một cái bóng đen, cả hai cũng không đối lập và bài xích lẫn nhau, ngược lại
là đang không ngừng giao thoa, một chút nữa thì hoàn toàn dung hợp lại với
nhau, một chút nữa lại dần dần tách ra, tách ra lâu, lại dung hợp vào, hai bên
dường như cũng không có ý đối kháng với nhau, ngược lại là lẫn nhau tìm đến
tư thế thích hợp nhất.
Lập tức,
Bóng dáng Alfred xuất hiện trong ý thức của Karen, trong mắt Alfred, lóe ra
hào quang màu đỏ sáng bóng, nhưng ở trên người anh ta, lại có một sợi tơ màu
tím nhạt đang chảy dọc theo cơ thể, dừng lại đến nơi mu bàn chân của anh ta, lại
dọc theo mu bàn chân, thẳng hướng về chỗ "Ánh mắt" của Karen nhìn tới, kết
nối đến trên người Karen.
Karen rõ ràng cảm giác được, tín ngưỡng và sùng bái đến từ Alfred dành cho
mình.
Karen là người được sùng bái, đối với hiện tượng này cũng cảm thấy rất thú vị,
bởi vì, ngay cả chính anh cũng không thể nào tưởng tượng ra làm sao Alfred có
thể làm được như vậy!
Dưới mắt, Karen cảm thấy chính mình là một chấm tròn, đang từ từ từng bước
khuếch đại tầm mắt của mình, xem xét kỹ một lần nữa những người mà mình đã
từng tiếp xúc trước kia.
Thật ra đây đều là hình ảnh của bọn họ trong ký ức của mình, những vầng hào
quang này, những loại màu sắc này, cũng không phải là không tồn tại trước đó,
thật ra chúng vẫn luôn tồn tại, ít nhất là vào thời điểm cuối cùng mà Karen nhìn
thấy bọn họ, quả thật vẫn tồn tại, chỉ Chỉ là khi đó bản thân mình không nhìn
thấy mà thôi.