Neo châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi, từ từ phun ra, qua làn khói trước
mặt, hắn ngỡ như đã nhìn thấy cảnh tượng trên chiến trường, nghe được tiếng
gào thét chém giết.
Khi hắn quay đầu nhìn về phía Karen, không ngoài dự đoán, Karen ngồi ở chỗ
đó, vẻ mặt nghiêm túc, đang suy nghĩ và cân nhắc.
Neo cũng không tiếp tục nói gì, đi ra khỏi lều, đây là một cái kế hoạch tương
đối to gan và cấp tiến, lúc hắn nói ra cũng không thật sự cho rằng Karen sẽ đồng
ý ngay lập tức.
Dù sao cũng không phải là tổ đội của hai người như lúc trước từ thành phố York
đến Đảo Ám Nguyệt, mặc dù ngoài miệng Karen bảo mình điên rồ, nhưng
không trì hoãn việc Karen cùng với mình chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Ngay cả lúc bản thân Karen hắn ở trong vùng hoang mạc này cũng chủ động ra
tay với những kẻ truy sát mình, mang về một đống đầu người.
"Hô …"
Neo mím môi, cảm giác rất không có ý nghĩa, tại sao khi đứng càng cao, ngược
lại càng không còn tự do như trước?
"Phi!"
Phun tàn thuốc xuống đất, đế giày đạp lên trên.
"Trong tay có càng nhiều, thì càng không dám thua, cho nên cậu nên đi theo ta
đầu tư cổ phiếu, lên sân thượng để gió thổi mấy lần thì sẽ không còn lo được lo
mất, cái gì cũng có thể nhìn thoáng qua."
Sau khi tự nói một mình xong, Neo nhún vai, đi về phía lều của mình, lúc vén
rèm, trông thấy Darien đang đợi trong lều của mình.
Neo hỏi: "Có việc gì?"
"Không có việc gì."
"Không có việc gì thì biến."
"Chỉ muốn đến thăm ngài chút thôi."
"Ta nói này, người cắm cái mầm cây vào đầu rồi dùng não làm phân báo à?"
"Lúc trước là do ta có chút xúc động, dẫn đến giữa chúng ta phát sinh một chút
hiểu lầm."
"Không, giữa chúng ta không có hiểu lầm, sau khi đánh ngươi một trận thì ta
cảm thấy rất thoải mái."
"Ngài sảng khoái là được.”
Neo ngồi xuống, nhìn tên đầu trọc này còn không có ý muốn đi, hắn mắng:
"Con mẹ nó ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì
"Ta biết, quan hệ giữa ngài và ngài Kevin, cũng cực kỳ tốt."
"Ừm?"
"Ngài Kevin dự định huấn luyện một vài thuộc hạ..."
Neo nhẹ gật đầu, sau đó cởi giày mình ra trực tiếp quăng về phía Darien, Darien
nghiêng người một cái né tránh.
"Các ngươi muốn chơi loại trò chơi bang phái này thì cũng đừng kéo ta vào, ta
không có hứng thú."
Darien khuyên: "Một vài thời điểm chỉ là vì có thể phối hợp cùng nhau."
"Ta không cần phối hợp, ta cũng không phải thuộc hạ của Karen, ta không
giống với các ngươi."
"Nhưng không chừng ngày nào đó ngài chết thì sao…."
"Ai nha, cái miệng rộng của ngươi hôm nay rất biết cách nói chuyện đấy, có
phải lén lút lấy phân lau lên không?"
Darien cười đứng dậy: "Ngài hiểu là được, ta đã truyền đạt ý nghĩ, về sau ngài
có việc thì cứ dặn dò."
"Nếu để cho Karen nhìn thấy cái tâm tư này của ngươi trước lúc giết ngươi, ta
cảm thấy cậu ta sẽ không “Thức tỉnh” ngươi."
"Ta cũng là đang muốn biểu hiện mình mà thôi." Darien gãi gãi cái đầu trọc của
mình, "Cũng không thể để vị Alfred kia cứ ở trong vị trí lúng túng như vậy, khó
tránh khỏi sẽ ngờ vực vô căn cứ."
"Cút đi!"
"Được rồi."
Darien đi ra khỏi lều, ở bên ngoài duỗi lưng một cái, bây giờ hắn rất nhập tâm
vào cái trò chơi "Đảng đầu trọc" này, rất nhập tâm, nếu là khi trước mình còn
chưa chết, thì tuyệt đối không có khả năng đi làm những chuyện như thế này.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy chơi rất vui, cũng cảm thấy thú vị, sống lại một
lần nữa, dù sao cũng phải thử một chút gì đó mới, cảm nhận những hương vị
khác.
Nếu như về sau có cơ hội có thể để cho vị Alfred kia cũng nếm thử hương vị
của phân ngựa, vậy thì không thể tốt hơn.
"Ha ha."
Darien nghĩ đi nghĩ lại chính mình cũng cười ra tiếng, ngay cả cái khúc mầm
cây phía sau lưng hắn cũng mọc thêm ra vài cái chồi...
Philomena ngủ suốt cả đêm, lúc tới gần giữa trưa mới tỉnh lại, cô vốn có thể ngủ
thêm ít nhất là nửa ngày, nguyên nhân không làm như thế là vì đói bụng.
Sau khi rửa mặt bước ra khỏi lều, đi về phía tổ bếp núc, một đội kỵ binh đi
ngang qua trước mặt cô, dẫn đầu là chồng của Lucie, cũng chính là dượng của
Karen, Duck.
Philomena thường xuyên đến nhà Guman để ăn cơm nên Duck cũng quen biết
cô, lúc này Duck ghìm chặt dây cương lại, chiến mã vong linh dưới hông nâng
móng trước lên, phát ra một tiếng hí trong trẻo.
"Chào buổi trưa tiểu thư Philomena."
Philomena nhìn xem Duck, nói: "Hành lễ."
Duck sửng sốt một chút, hai tay lập tức giao nhau trên lưng ngựa: "Chào tiểu
đoàn trưởng."
Philomena gật gật đầu, rời đi.
Nhìn xem bóng dáng cái cô gái này rời đi, Duck chẳng những không có bởi vì
Philomena không nể mặt mũi mà tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười hướng tới
cuộc sống tương lai tốt đẹp.
Dựa theo cách nói của vợ mình, vị tiểu thư Philomena này có vẻ sẽ cùng
Richard đi đến một bước kia, nếu như thật sự đi đến một bước kia thì tốt, như
vậy sau cuộc chiến đến lúc mình đi qua nhà cha mẹ vợ thì cũng không cần lại sợ
hãi lúng túng.
Bởi vì, người khó xử nhất chính là bọn họ.
Trên đường đi đến chỗ tổ bếp núc, phải đi qua lều của Quân đoàn trưởng,
Philomena ngừng ở chỗ này một chút, vừa lúc trông thấy Richard tay trái cầm
một phần thức ăn tay phải mang theo một cái thùng đi vào lều của Karen.
Làm đồng đội đã lâu, cuối cùng sẽ có một chút ăn ý, nhất là trong công việc của
Đòn Roi Kỷ Luật, Richard sẽ giúp mình đến nhà ăn mua cơm, dù sau khi cậu ta
nhận chức chủ nhiệm phòng làm việc, cũng không có thay đổi cái thói quen này.
Có lần Philomena nghe được nữ thần quan trong bộ phận nói chuyện với nhau:
"Chủ nhiệm Richard vẫn còn độc thân, dáng vẻ cũng rất tốt, rất được Trưởng
khu xem trọng."
"Đúng vậy, chỉ là… nghe người trong phòng ăn nói, ngài ấy ăn tương đối
nhiều."
"Chuyện này thì có sao đâu, mặc dù trợ cấp của chúng ta không nhiều, nhưng
nếu chuyển đổi thành Rael mà nói, cũng không đến nỗi ăn không nổi cơm đâu."
Trong một khoảng thời gian rất dài, Richard gần như là một cái thùng cơm siêu
cấp trong mắt đám đầu bếp.