"Mặc kệ ngươi có tin hay không, bây giờ ta cảm thấy vô cùng chán ghét hắn."
"Ha ha ha..."
Lohan thật sự là không nhịn cười được, đổi lại là người ngoài thì hắn sẽ không
tin tưởng lý do này, nhưng người này là Siti, bà ta thật sự là quá am hiểu cách
xử lý mọi chuyện theo cảm tính.
Đây cũng là thứ mấu chốt hạn chế bà ta tiến thêm một bước, một tên ngu xuẩn
là không thể nào ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách để trở thành Trưởng Lão Thần
Điện, bởi vì giới hạn cao nhất sẽ bị kéo thấp một cách nghiêm trọng; nhưng bà
ta thành công, điều này có nghĩa là giới hạn của bà ta là vô cùng cao.
Nhưng mà lần này Lohan đúng là đã hiểu lầm cho Siti.
Lần này xử trí theo cảm tính, nhưng thật ra là biểu hiện của "Cảm giác nhạy
cảm".
Bởi vì Karen là cháu trai Dis, trên người có huyết mạch của Dis, đồng thời
Karen lại có khế ước cộng sinh cùng với Pall.
Cả đời này, hai người đem lại hồi ức khó chịu nhất cho bà ta đều có quan hệ cực
kỳ thân thiết với Karen.
Sau khi nhìn thấy Karen thì cảm thấy chán ghét thật sự là một chuyện quá mức
đương nhiên.
Chỉ tiếc đây là cảm tính chiến thắng lý tính, Siti sẽ chỉ chán ghét, căn bản cũng
sẽ không nghĩ đến việc Karen che giấu đi thân phận chân thật.
Thân là nhân vật số hai của Đòn Roi Kỷ Luật, trên đời này, rất khó lại có người
có thể đi đào sâu bí mật thân phận của Karen.
"Nếu như ngươi không thích hắn, để ta thu hắn làm học sinh đi, ta nghe nói hắn
cảm thấy rất hứng thú đối với trận pháp, ngược lại là ta có thể dạy dỗ hắn."
Siti lập tức trừng mắt về phía Lohan.
Lohan giơ hai tay lên: "Nói đùa, nói đùa thôi."
…
Cảm ứng ngắn ngủi biến mất cũng không ảnh hưởng đến việc điều khiển trận
pháp, lúc này, từng cánh tay với ngọn lửa màu đen cháy ở trên đang trồi lên từ
phía dưới.
Những cánh tay này cũng không phải chỉ đơn giản là vồ đến, mà là bắt đầu kết
ấn, từng loại thuật pháp được ngưng tụ ra rồi đánh về phía Karen.
Sau lưng Karen, hư ảnh của Con Mắt Trật Tự dần dần ngưng thực, bỗng nhiên
mở ra.
Hoàn cảnh bốn phía, lập tức bị anh nắm giữ hoàn toàn.
Dẫn theo Connor, Karen ung dung tiến hành né tránh, một vài thuật pháp không
thể tránh được thì dùng Lá Chắn Trật Tự mà tiến hành triệt tiêu.
Sau một hồi, ánh sáng lúc trước biến mất, nhưng trận pháp nhằm vào Karen lại
vẫn còn tiếp tục.
Culloin rút trường kiếm từ mặt đất ra, sau lưng xuất hiện một hình chiếu pháp
thân to lớn, trong tay pháp thân cũng cầm một thanh kiếm khổng lồ.
"Phong cấm!"
Những trận pháp tấn công đang vờn xung quanh nhanh chóng biến đổi, bắt đầu
phong tỏa không gian di chuyển của Karen.
Khi Culloin chém một kiếm xuống, pháp thân nắm giữ thanh kiếm khổng lồ
cũng cùng vung xuống, sóng năng lượng kinh khủng tràn ra.
Karen không có tránh né, mà là giơ tay lên, trong tay anh xuất hiện một khối
rubic.
Khối rubic cũng không phải là khối Rubic Thuật Khoá nguyên bản của nhà
Guman, bởi vì nguyên bản chỉ có người sở hữu huyết mạch nhà Guman mới có
thể sử dụng, nhưng ông Delon từng sáng tạo ra khối rubic bản đơn giản hoá cho
học sinh của mình, có thể bỏ qua gông cùm xiềng xích của huyết mạch.
Karen dùng chính là bản đơn giản nhưng hiệu quả nội tại vẫn là nguyên bản.
Thanh kiếm khổng lồ sắp rơi xuống, mà trận pháp vốn bị Culloin điều khiển
trong nháy mắt thoát khỏi sự khống chế của bà ta, từng cái cánh tay màu đen kia
hướng về phía không trung, hợp thành một vách chắn dài đặc, trợ giúp Karen đỡ
lại một nhát kiếm đáng sợ kia.
"Ầm!"
Sóng xung kích lan ra, rung động như sấm.
Quảng trường lớn như vậy trở thành một vùng hỗn độn, nhưng đợi đến sau khi
bụi mù tán đi, Karen vẫn rất bình tĩnh dẫn theo Connor đứng tại chỗ.
Ngẩng đầu, nhìn về phía trên.
Cho ngươi thêm một cơ hội, còn không bảo ngừng sao?
...
Culloin bắt đầu thở dốc, thế công lúc trước là bà ta đã dốc hết toàn lực, ngay cả
pháp thân đều vận dụng, nhưng người trước mắt này lại giống như không có
chút cảm giác nào.
Từ vừa mới bắt đầu, bà ta đã cảm nhận được một sự miệt thị từ trên nhìn xuống
từ trong thần thái, giọng điệu và động tác tứ chi của đối phương, những thứ này
khiến sự kiêu ngạo của bà ta không thể chịu được, bà ta không cho phép mình
thua, nhất là còn ở trước mặt tổ tiên!
Nasri: "Hắn thế mà nắm giữ trận pháp gia tộc trong khu vực này."
Degunar: "Đây chính là đối tượng tỉ thí mà tổ tiên lựa chọn cho chúng ta."
...
"Hắn tinh thông trận pháp."
Giọng nói của Lohan trở nên kiên định.
"Không nói giỡn, Siti, suy tính một chút, nhường cho ta đi, nghiên cứu trận
pháp cần hao phí rất nhiều tâm lực, Trận pháp sư có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ
Thần cách từ trước đến nay đều vô cùng thưa thớt.
Nhường hắn lại cho ta, ta muốn hắn làm học trò của ta."
"Ngươi nói chậm rồi, ta đã dự định xong."
Chán ghét thì chán ghét, nhưng nhường thì không thể nào.
Lohan ngẩng đầu nhìn về phía không trung đằng trước, hắn đã nhìn thấy một
bàn tay vô hình, nó cực kỳ quỷ dị, Culloin không phát giác chút nào, nhưng lại
không cách nào tránh thoát khỏi con mắt của Trưởng Lão Thần Điện.
"Thấy được chưa, từ trước lúc bắt đầu quyết đấu thì hắn đã quy hoạch xong. Nó
thua rồi, kêu dừng đi."
Siti không nói chuyện, mà là giơ tay lên.
Một luồng sức mạnh vẩy xuống, lúc này bụi đất lộn xộn trong quảng trường bị
thổi tan, để cho phòng nghị sự trở lại trang nghiêm như trước.
Không có trực tiếp ra tay can thiệp, chỉ là quét dọn vệ sinh một chút, như là thổi
bụi đóng trên bàn một cái.
Những thứ nấp dưới đống tro bụi nhưng cũng bởi vậy để lộ một góc.
Lohan mím môi, nói:
"Mất mặt."
Hai người đã làm bạn bè hơn hai trăm năm, đây còn là lần đầu tiên, Lohan dùng
giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện với Siti.
Thân là Trưởng Lão Thần Điện, vậy mà ra tay trong cuộc tỉ thí giữa hai hậu bối
trẻ tuổi.
Siti lắc đầu, nói: "Ta muốn nhìn hắn chịu chút đau khổ, chỉ có như vậy thì tâm
tình của ta mới có thể thoải mái nhận hắn làm học sinh của ta."
"Hắn không phải họ Ponce, hắn không phải hậu bối của ngươi, hắn không phải
tín đồ Trật Tự phổ thông, hắn là người nối nghiệp được Verden lựa chọn. Nếu là
trên chiến trường, ngươi, ta, có lẽ đều cần phải tuân theo quân lệnh của hắn.
Hôm nay ngươi rất bất thường, sau khi về Thần Điện ta đề nghị ngươi đi tẩy lễ
thế giới nội tâm một chút, ta lo lắng ngươi sẽ lạc lối."
"Cảm giác của ta rất rõ ràng, hắn không chật vật trước mặt ta một lần thì ta
không bước qua được cửa ải này trong lòng."
Lohan phất tay, thu lại khí tức từng tồn tại của mình, đồng thời thân hình của
bản thân cũng biến mất, bản thân hắn còn ở nơi này, cũng đã không thể cảm
giác ra được.
"Tùy ngươi, xem như ta chưa từng tới đây."
"Ngươi có ý gì?"