Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con chó ngu nói, nó cảm ứng được khí tức của một Đại pháp sư vong linh,

mới vừa tiến vào nơi này."

"Vị trí cụ thể ở đâu?" Karen hỏi.

"Gâu gâu gâu."

"Con chó ngu nói..."

"Không cách nào bắt được vị trí cụ thể, nhưng trên người của nó mang theo khí

tức nguy hiểm, mà khí tức vong linh đang lấy một loại phương thức che giấu

mà không ngừng bao phủ các góc của nơi này, giống như là đang chuẩn bị làm

gì đó, không giống như là cao tầng của Địa Huyệt Thần Giáo đến đây để quan

sát hoạt động này."

"Ta nói này, bây giờ ngay cả che giấu mả ngươi cũng chẳng muốn che giấu hay

sao meo?"

"Một số thời điểm muốn chú trọng về mặt hiệu suất." Karen cúi người, nhìn

xem Kevin, "Có thể thông qua phương thức gì khác để xác định vị trí của hắn

không?"

Kevin lắc đầu, duỗi móng vuốt ra chỉ chỉ bốn phía, có ý rằng khắp nơi xung

quanh đều là công trình kiến trúc tự mang theo trận pháp, sẽ tạo ra sự quấy

nhiễu cực lớn.

Pall kích động nói: "Tiếp theo chúng ta là đang muốn chơi trò chó bắt chuột

sao?"

"Không cần thiết phải phiền phức như vậy."

Karen mở kết giới ngăn cách ra, vẫy vẫy tay với hầu gái xà yêu đang đứng gần

đấy, hầu gái lập tức chạy tới: "Thưa ngài, xin hỏi ngài có gì muốn dặn dò?"

"Thông báo cho chủ quản của ngươi, hoặc là để chủ quản của các ngươi lại tiếp

tục thông báo lên trên, tiểu thư của chúng ta cảm ứng được trong rạp hát này có

một vị Đại pháp sư vong linh, cô ấy vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với

pháp sư vong linh, hi vọng có thể gặp mặt và trò chuyện với vị đó nhiều hơn."

Hầu gái xà yêu nghe nói như thế sửng sốt một chút, trên mặt lúc này lộ ra vẻ

hoảng sợ, nhưng vẫn rất nhanh bình tĩnh cảm xúc lại: "Được rồi, xin ngài và

tiểu thư chờ một lát, ta lập tức đi thông báo cho chủ quản."

Chờ sau khi hầu gái xà yêu kia rời đi, Pall có chút bất đắc dĩ nói: "Làm như vậy

thì rất không có ý nghĩa."

Karen không nói chuyện, mà là đang khẽ nhíu mày.

Pall tiếp tục nói: "Cái người xương tên Gus kia nói cái người thức tỉnh hắn đã

thức tỉnh một con Cốt Long, nhưng tình báo sau này mà chúng ta nhận được là

người vi phạm và con Cốt Long này đều sẽ bị xử tử, nhưng bởi vì Trật Tự Thần

Giáo can thiệp, Cốt Long được giữ lại, như vậy thì cái người kia cũng đã bị xử

tử mới đúng.

Cho nên, không phải cái người kia là Đại pháp sư vong linh sao?

Hả? Karen, tại sao cậu không nói chuyện?"

Karen mở miệng nói: "Cô ta chỉ là một hầu gái."

"Ừm?"

"Cấp độ của Đại pháp sư vong linh và cô ta cách nhau xa như vậy, biểu cảm sợ

hãi của cô ta có ý gì, sinh vật vong linh vốn là một trong bảy mạch chính của

Địa Huyệt Thần Giáo."

Như vậy cũng giống với việc để một nhân viên thần quan phục vụ đi mời một vị

Chủ giáo tới để tâm sự, cái này có liên quan gì đến cô ta?

"Ồ, đây có phải có nghĩa rằng cô ta là người của Đại pháp sư vong linh kia hay

không?"

Karen nhìn về phía Kevin, hỏi: "Xác định sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"

Năng lực nhìn thấu của con chó, Karen là tin tưởng tuyệt đối, chỉ có điều sau đó

phải làm một vài quyết định, để Karen không nhịn được mà hỏi thêm vài lần.

Nếu như là Neo mà nói, đã sớm nghe theo ý nó mà ôm chó chạy ra ngoài.

Đương nhiên, nếu như mà Neo dám chất vấn ngài Ranedal vĩ đại, như vậy

Kevin đã sớm không thèm quan tâm, nhưng đối mặt với lời chất vấn của Karen,

Kevin vẫn nhắm mắt chó lại một lần nữa, nghiêm túc cảm nhận.

Chỉ chốc lát, nó mở mắt chó ra, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng, dùng sức gật

đầu với Karen: "Gâu!"

Tình huống nghiêm trọng hơn.

"Hít khà..." Karen hít vào một hơi, anh thật không quá hi vọng lúc này phát sinh

ra chuyện gì ngoài ý muốn, bởi vì điều này có nghĩa rằng mình đã chuẩn bị để

chào tạm biệt con Cốt Long kia rồi.

Nhưng lúc này, vẫn phải cam đoan đầu óc tỉnh táo.

Cánh tay duỗi ra, Pall hiểu ý trực tiếp thuận theo cánh tay mà trượt đến trên

người Kevin, bởi vì tiếp theo nếu như có biến cố gì xảy ra, Karen chăm sóc cho

"Kỵ Sĩ Tà Thần" thì vẫn thuận tiện hơn so với chăm sóc cho một con chó và

một con mèo.

Karen đi về phía phòng, anh có thể không quan tâm mà bán đứng tiểu thư Dinah

và ngài Auggie, nhưng lại không thể không để ý đến Ashley.

Nhưng mà, trong nháy mắt vào lúc Karen chuẩn bị mở cửa, một vách ngăn màu

đỏ xuất hiện, cánh cửa này ở ngay trước mặt này bỗng nhiên kéo dài khoảng

cách với mình.

Điều này có nghĩa rằng trận pháp trong tòa nhà này khởi động nhắm vào Karen.

Pall nhìn thấy một màn này muốn nói lại thôi, cô vốn định trêu chọc một chút

việc Karen báo cáo tình huống cho đối phương biết, nhưng lại cảm thấy lúc này

không phải nói thời điểm để ngồi đó nói lời châm chọc.

Một âm thanh vang lên từ bên trên:

"Triệu hồi: Mục sư vong linh."

Trước người Karen xuất hiện một vòng xoáy màu đen, ngay sau đó, một cái xác

khô giống như mặc pháp bào của Mục sư cầm gậy phép trong tay xuất hiện

trước mặt Karen, sau đó, nó giơ gậy phép lên, đập về phía Karen.

Nói là Mục sư, nhưng thật sự không có một chút dáng vẻ nên có nào của Mục

sư.

Karen không có nương tay, thanh kiếm Diamance trên lưng bay vào trong tay,

thậm chí còn không lùi về phía sau, mà là trực tiếp dùng Áo Giáp Hải Thần để

phòng ngự va chạm.

"Ầm!"

Gậy phép đánh xuống trên bả vai của mình, rất đau, nhưng đại kiếm trong tay

Karen vẫn trực tiếp xuyên thủng cơ thể của đối phương, sức mạnh Trật Tự

thanh tẩy mênh mông tràn vào trong đối phương, Mục sư vong linh phát ra một

tiếng hét thảm, nhưng ngay lúc nó muốn biến mất thì đồng thời phát động thuật

pháp ban phúc!

Thuật pháp ban phúc đánh vào trên người Karen, thuật pháp ban phúc vốn là

thuật pháp để tăng cường năng lực cho người được sử dụng, lúc này lại kèm

theo những thuộc tính tiêu cực lên người Karen, loại cảm giác này cực kì buồn

nôn, giống như là mình là một con kiến, bị ném vào trong một bãi đờm đặc.

"Vù!"

Thiên Mị vươn cánh ra, giúp Karen gượng ép giải trừ xiềng xích gông cùm.

Đang lúc Karen chuẩn bị bài trừ trận pháp giam cầm này, một bóng người xuất

hiện ở bên cạnh Karen, Karen quét một kiếm chém ngang qua.

"Răng rắc!"

Bóng người mặc trường bào màu đen, nâng tay trái lên, bắt thanh kiếm

Diamance lại, lưỡi kiếm sắc bén vậy mà không cách nào xuyên qua ngón tay

của hắn, nhưng mà, bàn tay mà hắn để lộ ra ngoài, toàn là xương trắng, không

có chút da thịt nào.

Khi hắn lúc ngẩng đầu lên, giấu phía trong mũ cũng là một cái mặt xương.

"Bộ trưởng Karen, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện một chút?"

Rất hiển nhiên, đối phương quen biết mình.

"Ngươi đến cùng là ai?" Karen hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK