hậu cần tiếp tế hướng về phía tiền tuyến, cảnh tượng vô cùng bận rộn, nhưng lại
rất có trật tự.
Trên một tòa tháp quan sát ở trong căn cứ hậu cần, một cái nồi được bắc lên, ở
trong đang hầm canh cá, nước canh trắng noãn, toả ra mùi thơm quyến rũ.
Lister bỏ vào trong cái bát nhỏ của mình các loại hương liệu theo thứ tự là hành
cắt nhỏ, rau thơm, bột tiêu, muối, dầu vừng, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, đổ
vào trong bát một chút dấm thơm lấy từ chỗ của Quân đoàn trưởng.
Cầm lấy thìa, múc canh cá vào bát, dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng quấy, uống một
ngụm:
"Hô …thế mới là sống chứ."
"Ha ha."
Lão White phát ra tiếng cười, sau đó cũng cầm bát lên múc canh, hai ông lão
này đều thích ăn cá, nấu được một nồi canh cá ngon ở giữa sa mạc thật đúng là
vô cùng thưởng thụ.
Giống như là Cha xứ ở trong giáo đường nơi thế tục, nếu như bọn họ sống được
xa hoa thì ít nhất cũng nói rõ lên một điều rằng "Thần" mà bọn họ thờ phụng là
linh nghiệm; mà hai ông lão này phụ trách kiểm kê hậu cần của quân đoàn, bọn
họ sống tốt thì trên một khía cạnh nào đó cũng xem như biểu hiện sự dư dả của
quân đoàn.
Nhưng mà hai người dễ chịu thì dễ chịu, nhưng cũng không trì hoãn công việc
chút nào, ở sau lưng bọn họ, có ba cái bàn lớn được bố trí riêng biệt, chiếc bút
trên bàn trôi lơ lửng, phía dưới là văn kiện báo cáo đang không ngừng được
viết.
Dù sao thì cũng là giáo sư làm việc trong phòng hồ sơ của Thần Điện, khối
lượng công việc như này thật đúng là không tính vào đâu.
Vừa uống canh cá, hai cái người còn vừa nói chuyện:
"Đợt này đã đến rồi à?"
"Đến rồi."
"Đủ số lượng không?"
"Đủ."
"Đợt này có gì bỏ sót không?"
"Không, còn tăng thêm 12 loại khác."
"Có Người Cầm Roi đảm bảo việc hậu cần, thật sự rất yên tâm."
"Đúng thế, đúng thế. Thời gian chiến sự kéo dài thì những việc như cung cấp
vật liệu, sản xuất hậu cần, điều hành vận chuyển chỉ cần một khâu trong đó có
vấn đề xảy ra, tất nhiên sẽ khiến cho việc hậu cần bị cản trở, lúc này, cũng
không cách nào tránh khỏi việc phân biệt đối xử với quân đoàn chủ lực, quân
đoàn chính quy, quân đoàn không chính quy, quân đoàn tôi tớ."
"Nói cho cùng thì cuối cùng vẫn phải xem mấy vị nhân vật lớn đứng sau các
quân đoàn, Đại ca nhà nào có bản lĩnh có quyền uy, thì quân đoàn đó ở tiền
tuyến sẽ có thể ăn uống no đủ."
"Ta nghe nói, Người Cầm Roi đã ra sức, càng mở lời rằng, ai dám cung cấp hậu
cần không đủ, Đòn Roi Kỷ Luật sẽ thẩm tra người đó."
"Ta thích loại cảm giác bá đạo này, nào, lại làm thêm một bát."
"Cạn bát!"
...
"Một đoàn lính bổ sung mới đã vào vị trí, dựa theo quy định, chúng ta có thể
đưa ra danh sách để chỉnh đốn lại lực lượng.
Mặc dù liên tục chiến đấu, nhưng tổn thất của chúng ta không lớn, hơn nữa còn
không ngừng giành được thắng lợi, sĩ khí vẫn luôn được duy trì ở trạng thái
tương đối cao, cho nên theo quan sát thì thuộc hạ cho rằng, tạm không cần tiến
hành thay phiên, hoặc chờ sau khi chúng ta hoàn thành mục tiêu tiếp theo cũng
không muộn."
"Ừm."
Karen nhẹ gật đầu.
Trong trạng thái chiến tranh trường kỳ, binh sĩ thay phiên nghỉ ngơi là chuyện
đương nhiên, điều này phù hợp với quy luật khách quan, nhưng ngoại trừ quy
luật thì luôn có trường hợp đặc biệt.
Ngoại trừ những điều mà Muri nói đến, còn có một nguyên nhân rất quan trọng,
quân đoàn của mình trên cơ bản là được tạo thành từ các tiểu đội Đòn Roi Kỷ
Luật trong Không Gian Khai Thác, tiết tấu cuộc sống trước kia của họ, có thể
còn gấp rút và máu me hơn tình hình lúc này.
Nhưng bây giờ dưới trướng mình còn có ba Đoàn chính quy, cũng không thể chỉ
cân nhắc cho quân đoàn của hệ thống mình.
Nếu như lại trải qua một trận ác chiến, hoặc là chiến dịch tổn thất tương đối lớn,
vậy thì thay phiên nghỉ ngơi cũng là việc đương nhiên.
"Về phần phương diện hậu cần, không chỉ có quân đoàn của chúng ta, ba quân
đoàn khác trong tập đoàn quân cũng đã nhận được sự bổ sung rất đầy đủ, hiện
tại thì mức độ tiếp tế của tập đoàn quân chúng ta hẳn là đã gần ngang với ba tập
đoàn quân có Kỵ Sĩ Đoàn làm chủ lực kia."
"Trong chuyện này tất nhiên là nhờ có mặt mũi của Người Cầm Roi, cũng có
khen thưởng do công lao mà chúng ta lập được trong giai đoạn trước, đồng thời,
cái này cũng có nghĩa rằng yêu cầu đối với chúng ta sẽ đề cao hơn, đãi ngộ cao,
cống hiến cũng không thể ít.
Dựa theo thời gian, đoàn trinh sát nên quay về rồi."
"Chờ một lúc thì thuộc hạ nữa sẽ đi xem xét."
"Ừm."
Sau khi Muri rời đi về, Dinah đi đến, trong tay đang bưng cơm trưa cho Karen.
Sau khi bày đồ ăn ra, Dinah chỉ vào một đĩa đồ ăn trong đó nói:
"Đây là do ta tự mình làm."
"Ừm?" Karen cố ý nhìn thoáng qua món ăn này, chỉ thấy một địa vàng vàng
xanh xanh, "Đây là bông cải xanh xào với bông cải trắng à?"
Bởi vì hai thứ này nhìn rất giống nhau, cho nên giống như bông cải xanh xào
chung với bông cải trắng.
"Đúng vậy, ngài nếm thử xem?"
Karen cầm lấy đũa, kẹp một miếng màu xanh, ăn, sau đó lại kẹp một miếng màu
vàng, ăn vào.
"Ừm, rất không tệ."
"Ha ha." Dinah nở nụ cười, sau khi rót cho Karen một ly nước thì thoả mãn mà
bước ra khỏi lều.
Chỉ chốc lát sau, Pall ở bên trong phụ đạo Connor làm bài tập đi tới chỗ Karen,
nhảy lên bàn, nhìn xem cái đĩa xanh xanh vàng vàng này, nói: "Nhìn bộ dạng
của cô gái này chắc là có ý với cậu rồi."
Trong giọng nói ngược lại là không có sự ghen ghét, thậm chí không châm
chọc, ngỡ như chỉ đang nói một việc vô cùng bình thường.
Bởi vì ngay cả Pall đều rất rõ ràng, có cô gái ở bên cạnh Karen có ý với cậu ta,
thật sự là một chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Karen dùng đũa đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Pall: "Không nên nói lung tung."
"Trong lòng cậu chắc hẳn cũng rất rõ ràng mà, cậu hiểu lòng người nhất."
"Thế nào, lại muốn giám sát ta rồi sao?"
Pall vung vuốt mèo với Karen, cười nói: "Hay là cậu cứ tiếp nhận người ta đi,
con gái nuôi của Đại tế tự, sau đó thì cậu sẽ là con rể của Đại tế tự, nói không
chừng Đại tế tự người ta sẽ xem cậu như người nối nghiệp mà bồi dưỡng đấy?"
"Cô là đang nói thật à?"
"Cậu muốn nghe lời nói thật sao?"
"Nói đi."
"Ta cảm thấy mình có thể hiểu được, thậm chí ta cảm thấy Eunice cũng có thể
hiểu, cậu có chuyện mà cậu muốn làm, cậu có mục tiêu mà mình nhất định phải
lao đến, cũng như cái hình ảnh cậu trông thấy trong lúc thần khải mà cậu đã nói
với ta…
Ta cảm thấy, hơi không từ thủ đoạn một chút, cũng rất bình thường, không phải
sao?"
Karen có chút ngoài ý muốn mà nhìn Pall, nếu là khi trước thì lúc này Pall phải
nên mỉa mai rồi mới đúng, bây giờ lại nói là hiểu cho mình.
"Đừng có nói linh tinh."
Không từ thủ đoạn thì không từ thủ đoạn, nhưng thật đúng là Karen không nghĩ
tới muốn thông qua phương thức này, con người có thể chịu thiệt thòi một chút
ở trên giới hạn cuối cùng của mình, nhưng nếu thật sự bị kéo xuống dưới giới
hạn thì còn cần phải chịu thiệt thòi làm gì.
Nếu để cho vị kia biết mình là dựa vào loại phương thức này để trèo lên, chẳng
phải là để vị kia xem thường mình?
"Này này này, không phải ta đang nói mát đâu đấy, meo."