Karen bị một màn này làm buồn cười.
Anh trước hết cầm điện thoại lên gọi lại xác định lịch hẹn trước với phòng
khám, sau đó thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa đi cầu thang xuống
dưới bãi đỗ xe, lúc anh ta chạy xe ra cổng chung cư, đã nhìn thấy Alleye đứng ở
trước cửa của cửa hàng môi giới.
Alleye trông thấy xe của Karen, lập tức cười chạy từ từ đến;
Karen kéo cửa sổ xe xuống;
"Thiếu gia, chào buổi trưa."
Karen biết ông ấy đang lo lúc dắt con trai đến nhà mình xem bệnh buổi tối,
mình sẽ không có ở nhà.
"Phòng khám bệnh có một cái hẹn gấp, tôi phải đến xem bệnh nhân một chút,
trước giờ cơm tối chắc là có thể trở về."
"Được rồi, thiếu gia, cơm tối để tôi bảo Jane chuẩn bị."
"Được rồi." Karen không có từ chối, "Đúng rồi, Alleye, có chuyện muốn làm
phiền ông."
"Thiếu gia, ngài cứ việc nói."
"Ông làm môi giới nhà đất, ông có tiếp xúc với bên môi giới lao động không?"
Alleye gượng cười, nói: "Thật sự thì không có tiếp xúc."
"Ồ?"
"Thiếu gia ngài không biết, môi giới lao động đều là ăn hoa hồng hai đầu, thậm
chí là chuyên môn đi lừa tiền môi giới của mấy người lao động muốn tìm việc
làm mà không quen thuộc hoàn cảnh, số tiền này, kiếm được cũng rất phỏng tay.
Con trai tôi đã như vậy rồi, tôi cũng không dám kiếm loại tiền này."
Thế giới này cũng là có thuyết pháp về "Báo ứng" và "Nhân quả", chỉ chỉ là
thay đổi phương thức trình bày mà thôi.
"Tôi hiểu được, chỉ là hi vọng ông giúp tôi điều tra một chút, ở đâu gần đây môi
giới số lượng lớn công nhân nữ, vẫn là đa phần là các cô gái trẻ."
"Được rồi, thiếu gia, cứ để tôi lo."
"Buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp, thiếu gia."
Karen lái xe, lúc gần một giờ chiều, đi tới dưới lầu cao ốc, cũng rất may mắn là
ven đường có chỗ đậu xe trống, sau khi đỗ xe vào, Karen đi vào thang máy lên
tầng 21 của cao ốc.
Tiểu thư Bertha lúc này đang đứng tại quầy lễ tân, nói chuyện với hai nhân viên
lễ tân, trông thấy Karen đi tới, lập tức chủ động tiếp đón;
"Ngài Tadel đâu rồi?" Karen nhìn thoáng qua bên trong phòng tiếp khách không
có bóng dáng của ngài Tadel, "Được sắp xếp vào trong phòng làm việc của tôi
rồi sao?"
"Còn chưa tới." tiểu thư Bertha hồi đáp.
"Còn chưa tới sao?" Karen hơi kinh ngạc, "Lần trước bọn họ tới rất sớm."
"Mỗi người cha mẹ lúc đối xử với những việc liên quan đến con mình đều rất
cẩn thận, nhưng lần này là ngài Tadel tự đến xem bệnh, cũng thong thả một chút
không quá vội vàng, tôi cảm thấy hẳn là ngài Tadel nhận thấy hiệu quả trong lần
trị liệu lần trước của con trai mình nên đã công nhận năng lực của ngài, cho nên
cũng đặt lịch hẹn cho mình."
"Vậy còn gọi điện hẹn gấp?"
"Bởi vì có lẽ ông ấy cũng không quan tâm đến giá cả của việc đặt lịch hẹn trước
chăng."
"Được rồi, vậy tôi chờ ông ấy ở văn phòng."
"Được rồi, sau khi ngài Tadel đến tôi sẽ trực tiếp dẫn ông ấy vào phòng làm
việc."
"Ừm."
Karen đi vào văn phòng của mình, sau đó ngồi xuống sau bàn làm việc, trên bàn
làm việc còn để tập tài liệu lần trước, mở ra, bên trong có tư liệu về John và cha
của cậu ta ngài Tadel.
Khi chẩn đoán và điều trị tâm lý, chắc chắn cần phải hiểu bối cảnh gia đình và
công việc của bệnh nhân, nếu như khám bệnh cho trẻ em, như vậy về phần bối
cảnh gia đình thì phần lớn đều sẽ viết về thông tin của phụ huynh.
Cho nên, đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một vị bác sĩ tâm lý đó chính là giữ
bí mật cho khách hàng của mình.
Mặt khác, phòng khám bệnh chắc chắn sẽ điều tra đầy đủ thông tin của khách
hàng, cái này thật ra cũng không liên quan đến việc mở phòng khám tâm lý hay
không, bất cứ công ty nào đều sẽ nghĩ cách tìm hiểu nhiều hơn về khách hàng
lớn của mình.
Cột tư liệu về nghề nghiệp của ngài Tadel ghi chú là một doanh nhân.
Karen nhớ kỹ John từng rất kiêu ngạo mà nói rằng, nhà cậu ta mở xưởng may,
rất có tiền.
Lúc Karen so sánh mình với con heo ở trong chuồng, Karen còn trêu chọc cậu
ta, có vẻ nhà cậu ta không chỉ mở xưởng may, mà còn đầu tư thêm trại nuôi heo.
Cột địa chỉ gia đình ở Khu Kim Loan, số nhà chắc hẳn là một căn biệt thự.
chỉ là, trong cột ghi chú chi tiết về nghề nghiệp, địa chỉ của mấy cái xưởng may,
đều ghi là "Khu dân cư Lam Kiều".
Trùng hợp như vậy sao, xưởng may của ngài Tadel đặt ngay ở Khu dân cư Lam
Kiều.
Trong đầu Karen không khỏi nhớ lại cảnh lúc đầu mình ngồi xe của Alleye đến
khu dân cư Lam Kiều,
Khi đó mình nhìn thấy từng nhóm công nhân nam nữ đi trên đường, đã từng hỏi
qua Alleye ở đây có phải có nhà máy hay không;
Alleye trả lời với mình rằng ở đây có rất nhiều xưởng may, chỉ là không có ống
khói gây ô nhiễm.
Xưởng may... công nhân nữ...
Karen liếm môi một cái, đợi chút nữa sau khi ngài Tadel đến, có thể hỏi thăm
ông ta một chút tình huống về phương diện này.
Để tập tài liệu xuống,
Karen dựa ra sau, ngồi trên ghế, trong lòng suy nghĩ nếu như lúc này Alfred
không phải đang nằm trong bệnh viện mà ở cạnh mình thì tốt, lấy kinh nghiệm
dị ma của bản thân Alfred, ngược lại là có thể thuận tay giúp mình kiểm tra
nguyên nhân John bị ô uế.
Karen cứ ngồi ở văn phòng như vậy, chờ đợi;
Đồng hồ từ hơn một giờ chiều, chạy đến lúc hơn ba giờ, Karen ngồi ở đây chờ
hai giờ, thời gian hẹn trước đã qua một nửa.
Karen đứng người lên, nếu ngài Tadel đã lỡ hẹn, vậy mình cũng không chờ đợi
thêm nữa, đến cùng thì ban đêm mình còn phải xem bệnh cho Hande.
Trong lúc Karen đang thu gom đồ đạc,
Cửa phòng làm việc bị đẩy vào, Bertha đi đến.
"Ngài Tadel tới rồi sao?" Karen hỏi.
Tiểu thư Bertha lắc đầu, rồi nói:
"Vừa mới nhận được tin, ngài Tadel trên đường tới đây đã gặp tai nạn giao
thông. Người, đã chết rồi."