xương cũng đã biến dạng, giống như là một đống đất sét đang dần bị hoà tan.
"Ta dạy cho ngươi một phương pháp có thể áp chế nó, đây là phương pháp mà
ta đã từng đúc kết ra, để đối phó nó của trước đây thì vô dụng, nhưng đối phó
với nó của hiện tại thì hẳn là còn có thể có hiệu quả!"
Karen ngẩng đầu, nhìn về phía vòm của không gian linh hồn. Anh cảm thấy có
chút không chân thực, vì cái gì cơn nghiện đói sẽ mắc sai lầm như vậy?
Không nói đến Đòn Roi Kỷ Luật, ngay cả cục cảnh sát trong thế tục lúc bắt giữ
phạm nhân cũng sẽ biết tách các phạm nhân trong cùng một cái bản án ra giam
giữ ở các phòng khác nhau để tránh thông đồng đổi khẩu cung.
Nhưng mà nghĩ lại, lúc mình ở bên ngoài thì cũng không có cảm giác gì về cơn
nghiện đói ở sâu trong linh hồn, nơi này là đất tư của cơn nghiện đói, khi cơn
nghiện đói ở bên ngoài thì nơi này cũng đã trở thành đất tư của mình…Người
thông minh đến đâu thì cũng làm sao có thể nhìn thấy phía sau lưng của mình
đây?
Đây cũng là nguyên nhân mà khi ở bên ngoài cơn nghiện đói biểu hiện ra vẻ
cực kỳ cơ trí và tỉnh táo, nhưng ở trong góc nhìn của mình thì lại giống như một
con thú dữ.
Mình và nghiện đói đều là điểm mù trong tư duy của đối phương.
Nó có thể tính toán người khác rất chính xác nhưng lại không tính được tới
"Mình".
Ankara tan rã đến mức chỉ còn lại một vũng bằng phẳng, nhưng một cái bãi kia
vào lúc này lại hiện lên phân tầng thuật pháp.
"Ta không còn nhiều thời gian, hi vọng ngươi có thể nhìn mà hiểu, cũng có thể
học được."
"Ngươi không cần lo lắng việc này."
"Nếu như ngươi gặp được bản thể của ta…xin đừng nhắc đến sự tồn tại của ta."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta là phải hoàn mỹ."
Sau khi nói xong câu này, Ankara biến mất, hoàn toàn hoà vào trong đầm bùn.
Phía ngoài,
Cơn nghiện đói cũng đã ăn xong, khí tức của nó trở nên càng chân thật, đường
vân chi tiết trên pho tượng cũng càng rõ ràng hơn.
Nhưng quá trình vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi, bây giờ nó chuẩn bị cho mục
tiêu kế tiếp để đi săn.
Một làn khói đen dần dần bao trùm toàn thân của nó, nhưng thuật pháp này vừa
hoàn thành xong một bước thì đã bị gián đoạn.
Từng chấm tròn màu đen xuất hiện ở trên người Karen, một lực hút kinh khủng
đang tác động về phía cơn nghiện đói.
"Đã chơi đủ chưa?" Đây là giọng nói của Karen.
Cơn nghiện đói cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.
Phía trên không gian linh hồn, pho tượng nghiện đói lại nhìn xuống một lần
nữa, trên người của nó xuất hiện vô số điểm đen, những điểm đen này là nước
bùn, nước bùn của đầm lầy.
Ankara cũng không phải giao cho Karen thuật pháp gì cao thâm, mà là một cái
góc nhìn khác để đối đãi sự việc.
Đó chính là khi cơn nghiện đói mất khống chế, ngươi cũng đừng biến mình
thành kẻ thất bại mà đồi phế bản thân ở nơi này.
Ngươi có thể hồi tưởng xem ban đầu cơn nghiện đói đã tra tấn ngươi như thế
nào, bây giờ, ngươi có thể xem mình như cơn nghiện đói để tra tấn ngược lại
nó.
Không nên cảm thấy loại góc độ này quá hoang đường và rất không thực tế, sự
thực thì... đối với quy tắc Trật Tự mà nói thì cơn nghiện đói càng thuần tuý hơn
bản thân mình, khi nó là thứ sạch sẽ thì "Chính ngươi" ngược lại mới là thứ ô
nhiễm.
Nhưng mà tác dụng phụ của loại phương pháp này sẽ rất rõ ràng, ví như là nhân
cách phân liệt sẽ dần dần đồng hóa, dùng nhiều lần, thời gian dài thì ngươi sẽ
dần dần dung hoà vào cơn nghiện đói.
Nhưng bây giờ cũng đã không phải lúc để tiếp tục lo lắng về tác dụng phụ này.
Nước bùn trong đầm lầy kéo pho tượng nghiện đói quay trở về, nó đang phản
kháng, nhưng trên một mức độ nào đó thì nó đang tự kéo co với bản thân mình.
Hai bên rơi vào thế giằng co.
Nhưng chính bởi sự giằng co như vậy cũng là điều khiến Karen không thể
tưởng tượng nổi, mỗi lần khi cơn nghiện đói phát tác thì anh đều vô cùng chật
vật, nhất là lần này khi bị cơn nghiện đói chiếm toàn bộ quyền điều khiển cơ
thể.
"Bây giờ trả lại mọi thứ cho ta!"
...
Phía ngoài khách sạn đã được Đòn Roi Kỷ Luật bố trí bao vây, Đòn Roi Kỷ
Luật vốn đã nhận được tín hiệu cầu cứu của Nguyệt Nữ Thần Giáo từ sớm,
nhưng Đòn Roi Kỷ Luật không chỉ không lựa chọn xông vào trong để cứu
người, hơn nữa còn khống chế bắt lại những thần quan của Nguyệt Nữ Thần
Giáo trước đó ra ngoài vừa quay trở lại.
Sau khi thông báo liên tục được đưa lên, từng nhân vật lớn đến.
Sau khi Alfred nghe Muri báo cáo xong, trực tiếp ra lệnh: "Diệt khẩu toàn bộ
nhân viên liên quan của Nguyệt Nữ Thần Giáo, nhớ kỹ phải thanh tẩy sạch thi
thể của bọn chúng."
"Vâng."
Alfred đi vào khách sạn, khi bước vào đã bị sự rộng rãi và sạch sẽ ở phía trong
làm cho khiếp sợ, cái toà nhà này thật sự chỉ còn lại cái xác không với phần
tường bên ngoài mỏng đến mức không thể nào mỏng hơn.
Phía trong thì tràn ngập sức mạnh Trật Tự đậm đặc, trên hốc tường thì càng xuất
hiện những viên tinh thể thuộc tính Trật Tự màu đen, nếu lấy xuống thì có thể
trực tiếp mang đến chợ đen để bán như hàng chất lượng cao.
"Phu nhân Gandiro."
"Có."
"Làm phiền ngươi một chút, dùng thuỷ tinh của ngươi chứa những sức mạnh
Trật Tự này vào trong, đồ tốt đấy, nếu để lãng phí thì đáng tiếc.”
"Vâng."
Ngay sau đó, Alfred nhìn về phía Darien đứng ở sau, đưa tay chỉ vào hắn, nói:
"Lấy cái mầm cây của ngươi ra trồng ở chỗ này đi, cứ điểm của Nguyệt Nữ
Thần Giáo bị huỷ, Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo chết, món nợ này xem
như tính lên trên đầu của Sinh Mệnh Thần Giáo đi."
Darien cau mày nói: "Vậy mầm cây của ta chẳng phải trở thành chứng cứ mà
nộp lên trên sao?"
"Là phải nộp lên nhưng chỉ là để theo chương trình thôi, cuối cùng vẫn sẽ trở lại
trong tay của ngươi."
"Ngươi chắc chắn à?"
"Không, không chắc chắn, nói không chừng thì sẽ có nhân vật nào đó cấp cao
hơn để ý đến cái nhánh cây của Cây Sinh Mệnh này chăng?"
Darien siết chặt mầm cây trong tay, hắn không nỡ