sĩ về hưu kia cũng có thể thành lập quân đoàn, dù sao thì hiến tế có thể giảm bớt
tối đa sự thiếu hụt.
Sau đó là mười một Ky Sĩ Đoàn tại ngũ, còn có tất cả Trưởng Lão Thần Điện
ngoại trừ những vị ở dưới bia mộ..... Trong lúc này, ta sẽ đưa thêm các đoàn
chính quy, đoàn dân binh của giáo ta vốn được huấn luyện trên chiến trường Sa
Mạc và tất cả lực lượng phụ thuộc Thần Giáo chúng ta vào, sử dụng bọn họ như
là tốt thí."
Karen nhìn chăm chú vào Dikno.
Dikno như không cảm nhận được ánh mắt này mà tiếp tục nói: "Ta sẽ tranh thủ
giữa lại một hai cái, tốt nhất là hai ba cái Ky Sĩ Đoàn tại ngũ có biên chế tương
đối hoàn chỉnh.”
Karen: "Nếu như chúng ta thua, thì mọi thứ đều không có chút ý nghĩa nào, nếu
như chúng ta thắng…"
Dikno hít sâu một hơi, quỳ mọp xuống với Karen:
"Thiếu gia, ta biết ngươi tính dẫn chúng ta theo làm cái gì, xem như thắng
nhưng lỡ như ngài cũng không còn ở đây, dù sao cũng phải... Để lại một chút
hạt giống tương lai để bảo vệ căn cơ của Thần Giáo?"
Karen đưa tay bắt lấy bả vai Dikno, kéo lên, Dikno đứng lên theo.
"Chuyện chuyên môn cần giao cho người có chuyên môn tới làm, nhiệm vụ của
ngươi là vượt qua giai đoạn thứ hai của Thần Chiến, không để lọt bất cứ một vị
Thần nào, người không cần phải suy tính đến những việc khác."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
Karen quay người, nói: "Bây giờ ta quay trở về Giáo Đình để phục lệnh."
Dikno giống như lấy lại được dũng khí, hỏi: "Vậy ngài suy tính ra sao?"
Karen vừa ngẩng đầu triệu hồi Connor bay đến đón mình, vừa quay lưng về
phía Dikno mà nói với giọng điệu rất bất đắc dĩ:
"Ngươi biết không, có đôi khi, ta cũng hi vọng mình có thể vĩ đại giống như
những gì Alfred viết.”
Alfred cầm kết quả chiến báo, đi đến chỗ bàn trà.
Creed hút xì gà đã chứa đầy cả cái gạt tàn thuốc, thậm chí trên bàn trà cũng có
rất nhiều gạt tàn rơi vãi.
Alfred vừa mang chiến báo đến vừa khuyên ngăn nói: "Mặc dù ngài không có
cơ hội ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, nhưng cũng phải chú ý cơ thể một chút,
không nên suy yếu quá sớm."
Creed cười cười, tiếp nhận chiến báo, sau khi nhìn lướt qua, nụ cười cứng lại.
Hắn từng là Hồng Y Giáo Chủ phụ trách sự vụ chiến tranh, tự nhiên là hiểu
chiến báo, cho nên trong miệng hắn lập tức nói ra:
"Không đủ rồi...”
Ngay sau đó hắn trượt người xuống từ trên ghế, ngồi xổm ở bên bàn trà, bắt đầu
bấm ngón tay tính toán.
Alfred đứng ở bên cạnh nhìn xem, cảnh tượng này rất giống với một ông lão
đang tính toán tiền chuẩn bị mua nhà cho con.
Tính một hồi, hốc mắt của Creed ướt át, không thấy được vẻ thoải mái nào mà
hắn đã nói với Alfred trước khi chiến sự bắt đầu.
Hắn hé miệng, cắn vào cổ tay, dùng sức mà cắn chảy ra máu.
Dù cho hoàn cảnh nơi này cực kỳ riêng tư nhưng hắn vẫn không muốn để mình
khóc thành tiếng.
Alfred lấy khăn tay ra, đưa tới.
Creed phát ra một tiếng thở dài thật dài, dứt khoát ngồi xuống dưới đất, cánh tay
mở ra.
Alfred do dự một chút, cuối cùng, giữ việc lau nước mắt nước mũi và băng bó
vết thương đã thấy xương trên cổ tay, hắn lựa chọn lau mặt giúp Đại tế tự trước.
"Vốn liếng nếu quăng vào hết, vậy ta... Thật sự trở thành Đại tế tự đời cuối
cùng."
Alfred hỏi: "Đêm nay ta sẽ sắp xếp người nâng nóc của Thần Điện công vụ cao
lên thêm."
Creed nghiêng đầu, nhìn về phía Alfred, vẻ mặt hơi có chút méo mó. có loại
cảm giác luống cuống khi cảm xúc vừa ấp ủ xong lại bị ngắt quãng.
Alfred tiếp tục hỏi: "Ngài hãy suy nghĩ câu từ trước, đừng để đến khi đó leo lên
tới chỗ cao nhất rồi lại nói ra những lời nghe quá tẻ nhạt."
"Phốc... Ha ha ha...... "
Creed phát ra một nụ cười khổ kéo dài, nhưng cũng không quên nói thêm một
câu:
"Cái này trái lại đã nghĩ xong từ lâu."
…
Phố Hồng Diệp.
Giai thoại về thiếu gia Eisen được sáng tạo ra trên con phố này rốt cuộc cũng
ngừng lại. Cuối cùng dưới sự tiễn biệt của cả con phố, Richard ngồi vào trong
chiếc xe Pens second-hand màu đen kia, người lái xe là Philomena. Richard
nhìn về những cô thím ở phía ngoài cửa sổ xe còn đang phất phất tay với mình
mà không khỏi cảm thán:
"Nơi này, đúng là chỗ tốt.”
Philomena vừa lái xe vừa nói: "Lúc trước ngài chưa từng đến kỹ viện sao?"
"Không giống."
Không khí trong xe trở nên tẻ ngắt, qua thật lâu, Philomena hỏi: "Ngài muốn đi
đâu?"
Richard cười nói: "Ta cho rằng ngươi muốn đưa ta đến nơi nào chứ, cho nên
trong khoảng thời gian dài như vậy mà ngươi chỉ đứng ở đó hóng gió à?"
"Ừm."
"A, biết rồi." Richard mở bàn tay ra, Jerry ở trong lòng bàn tay nhảy múa lên để
nịnh hót, "Hắn nhớ ngươi."
Philomena không nói chuyện.
Richard tiếp tục nói: "Hắn thích ngươi."
Philomena vẫn không nói chuyện như cũ.
"Hắn muốn cầu hôn ngươi."
Philomena vẫn trầm mặc lái xe.
"Hắn muốn sinh con với ngươi, một nam một nữ, tên cũng đã đặt sẵn, ngươi có
muốn nghe thử rồi cho chút ý kiến không?"
Kẻ giết người nhà của mình vẫn yên lặng không nói.
Lúc này, Jerry vốn đang nhảy nhót trong lòng bàn tay Richard ngừng lại ngồi
phịch ở trên lòng bàn tay, vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi, tràn đầy vẻ may mắn sau
khi sống sót qua tai nạn.
Richard thì vẻ mặt không thay đổi, giọng điệu cũng không thay đổi, tiếp tục hỏi:
"Ngươi có đồng ý gả cho hắn sao?"
Ánh mắt của Philomena thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Jerry ở trong lòng
bàn tay Richard đã không còn sợ hãi.
Cô mở miệng nói:
"Nếu ta trả lời thì ngài sẽ rời khỏi cơ thể của hắn sao?”
"Đương nhiên, mà ngươi hảy yên tâm, hắn sẽ không biết."
Jerry có chút ghét bỏ mà vặn vặn cơ thể mấy lần, bởi vì nó phát hiện bàn tay ở
phía dưới đổ mồ hôi, có chút dính.
"Kít...”
Xe thắng gấp rồi dừng lại.
Philomena: "Xuống xe đi."
Richard hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời."
Philomena chỉ chỉ ra bên ngoài, Richard quay đầu nhìn sang, phát hiện mình
trước đó vậy mà không ý thức được xe đã đến trước cửa nhà mình, cậu ta thậm
chí nhìn thấy bà nội đang ngồi ở đằng sau cửa sổ lầu hai đan áo len.
Richard: "Ừm? Nơi này là nơi nào?"
Sau khi nói xong, Richard bỗng hối hận, Vĩnh Hằng có thể đọc được toàn bộ ký
ức của mình, lời mà mình vừa nói khi nãy không phải đã làm lộ mọi thứ rồi
sao?
Philomena đáp:
"Nhà của ta."