"Vậy ông, có biết bây giờ mình đang nói chuyện với ai hay không, lão già."
Trưởng lão Dok nâng lên cánh tay, một cây gậy phép xuất hiện trong tay của
ông ta:
Karen nhẹ nhàng lắc lắc cà phê trong chén, trên mặt nở nụ cười;
Alfred đứng phía sau thì mang theo giọng điệu khẩn cầu như không thể chờ đợi
được nữa:
"Chủ nhân, răng của thuộc hạ đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, mấy tên này thực lực
cũng không được bao nhiêu, nhưng tôi ngửi được mùi máu tươi tinh khiết trên
người chúng, hương vị chắc chắn sẽ không tệ.
Thỉnh cầu chủ nhân cho phép thuộc hạ ra tay!"
Trưởng lão Dok sửng sốt một chút;
Vernon cũng nghiêm mặt nhìn về phía Alfred;
Helen thì che miệng lại, phát ra một tiếng kinh hét:
"Dị ma khát máu!"
Dị ma khát máu là một loại dị ma, mà lại là một loại dị ma tương đối mạnh mẽ,
hình tượng của chúng và "Vampire" không khác nhau lắm, Chỉ là bọn chúng sẽ
rất ít xuất hiện đơn độc ở bên ngoài, cơ bản đều truyền thừa theo hình thức gia
tộc;
Những dị ma khát máu này tạo thành Gia tộc khát máu, cũng có hệ thống gia
tộc tín ngưỡng.
Pall từng nói, giữa dị maa và thần quan còn tồn tại một sơi dây không rõ ràng,
từ dị ma khát máu có thể giải thích câu nói này chân thật nhất.
Alfred nhìn xem Helen mà có chút thèm nhỏ dãi, lè lưỡi liếm liếm bờ môi của
mình, đồng thời, hai con ngươi bên trong tỏa ra màu đỏ, màu sắc lộng lẫy làm
lòng người bị chấn nhiếp;
Helen lại lần nữa hét lên: "Ánh mắt Mị Ma!"
"Đây là thứ đồ chơi mà lần trước chủ nhân ném cho ta, một cặp tròng mắt rất
thú vị."
Alfred chỉ vào Helen,
"Nếu như chủ nhân nguyện ý sủng hạnh cô, mà nếu như cô cũng phục vụ chủ
nhân thật tốt, vậy tôi có thể tặng cho cô món đồ chơi nhỏ này, dù sao thứ đồ
chơi nhỏ này, ở chỗ tôi còn có rất nhiều."
Helen lập tức kinh hoảng nói:
"Không thể, không thể."
Đồng thời, gần như là bản năng, cô ấy hô:
"Ánh sáng vĩnh hằng bảo về!"
Một mặt kính tỏa ra khí tức thánh khiết xuất hiện ở trước mặt của Helen, cô lập
tức núp ở đằng sau mặt kính.
Có thể cảm thụ ra được, khí thế của cái mặt kính này, rất mạnh.
Nhưng Alfred chỉ là đưa tay chỉ về phía Helen cười nói:
"Ha ha ha, chủ nhân, cô ta qua thú vị, thật sự quá thú vị."
Karen cũng nở nụ cười, uống cạn sạch cà phê còn lại trong chén.
Sau đó, rất là tùy ý mà ném chén cho Piaget, Piaget duỗi ra hai tay bắt được.
Ngay sau đó, Karen đứng người lên, chủ động đi đến trước mặt trưởng lão Dok,
cứ như vậy mà nhìn xem ông ấy:
"Nghe này lão già, nếu như là tiểu thư Bertha đứng ở chỗ này, tôi còn có hứng
thú và kiên nhẫn nguyện ý nói chuyện thêm vài câu với cô ta, bởi vì tôi cảm
thấy cô ta còn có đầu óc, nhưng các người, thật sự thì nửa điểm hứng thú để tôi
nói chuyện cũng không có."
"Đó là bởi vì tiểu thư Bertha là thần sứ." Helen vào lúc này chủ động giải thích
nói.
Karen chỉ chỉ Piaget ngồi ở chỗ đó:
"Vốn dĩ, tôi cũng nguyện ý cùng bọn người tàn dư của Quang Minh Thần giáo
các người chia sẻ Piaget."
"..." Piaget.
"Nhưng mà bây giờ nha, tôi cảm thấy tôi cần phải thay đổi quyết định này, bởi
vì Quang Minh thần giáo sa sút, thật ra cũng không phải là không có nguyên
nhân, từ trên người của các ngươi cũng có thể nhìn ra được một phần nào đó."
"Ngươi đang làm bẩn tín ngưỡng của ta." Trưởng lão Dok trầm giọng nói, "Lúc
nào, Ánh sáng, cũng đến phiên Berry giáo khinh nhờn và giễu cợt?"
"Ừm, ha ha ha." Karen giơ tay lên, "Nếu như bên phía ông có nhận biết người
của Berry giáo, thì có thể đi hỏi thử bọn họ một chút, có nhận biết tôi hay
không, a, bọn họ chắc chắn không biết tôi;
Bởi vì, tôi ca ngợi chính là tự nhiên, không phải Berry giáo."
Berry giáo thoát xác từ giáo hội của nữ thần Tự Nhiên, trên trình độ nhất định,
Berry giáo chính là Tự Nhiên Thần Giáo, nhưng cái trước phát triển lớn mạnh
trong thế tục, cũng mang tới mấy hình tượng nhãn hiệu đặc trưng, mà cái sau,
thì càng ngày trở nên thiểu số.
Có thể lý giải như thế này, tín ngưỡng nguyên thủy của Tự Nhiên Thần Giáo có
thể xem như Trật Tự Thần Điện của Trật Tự Thần Giáo, mà Berry giáo, thì cùng
cấp với Trật Tự Thần Giáo.
Đây là một đoạn bí mật, rất ít người biết đến, nhưng mà trong bút ký của ngài
Hoven thì có đặc biệt miêu tả.
Vừa lúc học trộm thuật pháp và trận pháp của người ta thì tiện thể hỏi thăm và
chuyện linh tinh, cũng là một việc rất bình thường.
Nói xong,
Bàn tay của Karen, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên mặt của trưởng lão Dok.
Gương mặt của trưởng lão Dok cứng lại, cũng không có động tác kế tiếp.
Mà Vernon vốn đứng ở sau ghế sô pha, lại chủ động đi đến phía Karen.
Ánh mắt Karen ngay lập nhìn về phía Vernon,
Nói:
"Nếu ngươi tiếp tục tu hành trên con đường này, sẽ sống không lâu."
Nghe được câu này, bước chân của Vernon cứng ngay tại chỗ.
Karen thì xoay người, đi trở về, trở lại vị trí ban đầu, ngồi xuống.
Piaget lại rót cho anh một ly cà phê, Karen đưa tay nhận lấy.
Lúc trước lời anh ta nói với Karen, không phải nhìn thấy từ sinh trong bút ký
của ngài Hoven, mà chỉ là anh ta thuận miệng nói ra.