Từng vệt đỏ hồng bắt đầu xuất hiện, Karen biết hiện tượng này, nó sẽ chỉ xảy ra
khi viên đạn ma thuật trúng mục tiêu.
“Đội trưởng ra lệnh, tiếp tục phá vỡ vòng vây!” Peia hét lên.
Lúc này, Karen nhìn thấy ở vị trí lúc trước, xuất hiện từng đạo tiếng nổ kịch liệt
cùng với từng cỗ lực lượng thuật pháp kịch liệt dao động, hiển nhiên là đội
trưởng bọn họ đã ngăn cản đội quân của địch.
Nếu so sánh, những gì phía anh cần phải làm bây giờ là tạm thời rút đi để đợi
chi viện.
“Chúng ta hãy sơ tán trước!”
Fanny ở phía trước, Peia ở phía sau, còn Karen, Ophelia và những người khác ở
giữa, chạy về phía con dốc bên đường.
Chạy liên tiếp trong khoảng mười phút, mấy người không dừng lại mà cũng
không bị tấn công.
Sau khi đến chỗ khe núi, Fanny ra hiệu cho mọi người nấp ở phía sau, cô đi
thẳng đến một cái cây bên cạnh, cả người treo cây rồi bắt đầu theo dõi.
Khi chạy trốn, nếu chạy một cách liều lĩnh sẽ là một điều ngu xuẩn, bởi vì nó có
thể khiến bạn chạy đến khi kiệt sức, mà thậm chí bạn sẽ không còn sức để
chống trả khi gặp tình huống bất ngờ.
Một phương diện khác, Fanny không muốn chạy quá xa đội trưởng bọn họ, bởi
vì cô ấy tin rằng đội trưởng và những người khác có thể giải quyết tình huống
này, miễn là cho họ thời gian.
Karen đang bò trên mặt đất, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt
khẩu súng lục trong tay.
Đương nhiên anh biết khẩu súng trong tay lúc này không hữu dụng lắm, nhưng
hiện tại anh cần thứ gì đó nắm trong tay.
Ophelia thì đang ngồi ở chỗ kia, thanh kiếm dài của cô ấy đâm vào mặt đất, nói:
"Tôi có cảm giác vụ ám sát lần này không phải nhằm vào tôi?"
Rõ ràng là trước đó có hai nhóm người xuất hiện một cách khó hiểu và tiến đến
gần tiểu đội Trật Tự Chi Tiên. Không có bất ngờ gì xảy ra thì có một nhóm là
đội thực hiện nhiệm vụ ban đầu, và nhóm còn lại là đội đến hỗ trợ.
Nhưng dường như hai tiểu đội này xảy ra vấn đề gì đó.
Và nếu muốn ám sát cô, thì không cần phải làm nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Đây không còn là để ám sát cô nữa, mà nó gần như đã phát triển thành một cuộc
chiến trực diện chống lại Trật Tự Thần Giáo.
Cô tin rằng mình vẫn chưa đạt đến mức này, mà ngay cả những thế lực có thù
với Đảo Ám Nguyệt cũng sẽ không đầu tư lớn như vậy để giết cô hoặc phá hủy
cuộc gặp gỡ này.
Tình hình bên đội trưởng hiện tại vẫn chưa rõ, hình như Peia cũng mất liên lạc
với đội trưởng, đây là do khoảng cách xa hay là có sự can thiệp?
Ngoài ra, Karen còn phát hiện ra một điều, đó là cô hầu gái Tân Lạp lúc xuống
xe dời đi cùng mọi người trước đó không biết bị tụt lại từ lúc nào, hiện tại cô ta
cũng không có ở đây.
Cô ấy chắc chắn là một người hầu gái trong sinh hoạt hằng ngày. Vì trong hoàn
cảnh này, Fanny và những người khác sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của cô
ấy mà sẽ chỉ chú ý đến sự an toàn của Ophelia; ngay cả Ophelia và nữ võ giả,
cũng không có thời gian quan tâm đến cô ấy.
Đó không phải là sự thờ ơ, mà những người không tham chiến chỉ là gánh nặng
vào lúc này, và cô ấy có thể sẽ an toàn hơn nếu ôm đầu cuộn mình vào một góc.
Karen đang cảm thấy hối hận, không phải vì anh lo lắng cho Tân Lạp, mà cảm
thấy rằng cô ấy nên đổi khẩu súng lục của mình cho anh trước khi cô ấy bị tụt
lại phía sau.
“Bang!”
Fanny ở phía trên cây nổ súng theo hướng bắc, chính là hướng Karen đối diện
lúc nãy.
Karen theo bản năng nhanh chóng đứng lên, chống hai tay xuống đất, bởi vì anh
cảm thấy phát súng của Fanny không phải để giết kẻ thù, mà là để cảnh báo!
Quả nhiên, một đám sương mù đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Karen, sau đó
là mùi hôi thối, Karen biết, bây giờ mà chạy là đã quá muộn rồi.
"Trật tự - bảo vệ bức tường!"
"Trật tự - bảo vệ bức tường!"
"Trật tự - bảo vệ bức tường!"
"Trật tự - bảo vệ bức tường!"
"Trật tự..."
Theo lý thuyết, thì phép thuật sơ cấp bảo vệ bức tường trong trường hợp này sẽ
trông hơi râu ria, nhưng nếu nó là một tầng lại chồng chất lên một tầng thì sao?
"Bùm!"
"Bùm!"
“Bùm!”
Âm thanh va chạm liên tục truyền đến, nhưng sau khi tầng tầng lớp lớp bị chém
xuống, cuối cùng thân hình kia vẫn bị kẹt lại ở trong.
Cả người Peia từ bên cạnh Karen nhảy ra, trên tay cô xuất hiện những sợi tơ,
sau khi nhảy vào trong sương mù màu đen, những sợi tơ này đột nhiên tản ra,
rồi nhanh chóng thắt lại!
“Bang!”
Như là nước trái cây bắn tung tóe, giống như bị một người đàn ông to lớn trực
tiếp đập thành từng mảnh.
Chất lỏng có mùi hôi cũng bắn tung tóe trước mặt Karen, mặc dù đã bị bức
tường bảo vệ cuối cùng ngăn lại, nhưng Karen vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối
kinh tởm, anh vẫn không biết trong màn sương đen lao về phía mình là cái gì.
Lúc này, sương mù màu đen cũng xuất hiện ở hai hướng khác.
Nữ võ giả Pamir nhảy ra và lao vào đám mây đen mù mịt, ngay sau đó, trong
màn sương đen có một tiếng hét.
Mà Fanny lúc này cũng từ trên cây nhảy xuống, súng của cô hẳn là treo một
thanh lưỡi lê, thời điểm lưỡi lê rơi xuống, đầu lưỡi lê đâm vào làn sương đen,
sau đó vang lên tiếng "Bang!", chắc là được thay thế bằng một viên đạn đặc
biệt, máu và sương mù đen trực tiếp phát nổ.
Karen theo bản năng nghiêng về phía Ophelia, đồng đội của anh đang phòng thủ
bên ngoài, vì vậy những gì anh cần phải làm là bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ.
Lúc này, Karen đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân có chút mềm nhũn, giống
như đột nhiên biến thành cát.
“Cẩn thận dưới mặt đất!”
Karen hét lớn, anh định triệu hồi Hải Thần Chi Giáp và Ám Nguyệt Chi Nhận,
đồng thời kéo cánh tay của Ophelia để kéo cô ấy ra phía sau anh. Tại thời điểm
này, anh không thể quan tâm đến việc giấu diếm hay những thứ khác, vì nếu
tính mạng không còn, thì những thứ khác còn có ý nghĩa gì?
Tuy nhiên, Karen không thể kéo Ophelia, mà bị cô ấy nắm lấy cổ tay bằng trái
tay và ném mình ra ngoài.
"..." Karen.
Ophelia vươn tay nắm lấy thanh trường kiếm cắm xuống đất, một tia sáng máu
chói lọi đột nhiên bùng phát từ thanh trường kiếm, phản chiếu Ophelia, mà toàn
thân cô ấy dường như cũng có một thứ ánh sáng tương tự.
Ngay lập tức, cô rút nhanh thanh kiếm ra khỏi mặt đất, một con rết có phần trên
của cơ thể đã bị đập nát hoàn toàn được "rút ra", thanh trường kiếm thì phóng
xuất ra từng đạo huyết quang đem phần thân còn lại của con rết hoàn toàn bị
đập nát ở giữa không trung.
Sau khi chém đầu xong, cô ấy vác trường kiếm trên vai, hình ảnh cơ thể của
một cô gái bình thường mang một thanh trường kiếm khổng lồ, tạo cảm giác
tương phản mạnh mẽ.
Cảnh tượng này khiến Karen chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc trong lòng:
Thật may mắn khi là đã làm cho cô ấy được ăn no