Karen phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó ra sức đẩy những cánh tay trên người
mình ra, cả người lăn từ trên giường xuống, sau đó lộn nhào phóng tới cửa
phòng ngủ, trong nháy mắt đứng người lên, Karen đem cửa phòng đóng lại,
lưng tựa vào cửa phòng phía sau, cúi đầu, bắt đầu miệng lớn thở hồng hộc.
"Đây là giả, đây là giả, đây là giả..."
Trong lòng bắt đầu vang lên âm thanh này, Karen cũng bắt đầu nhỏ giọng nói
theo.
Trong phòng ngủ sau lưng đã không còn âm thanh, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nhìn sàn nhà dưới chân, Karen cắn răng, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu:
Huyễn cảnh lần này, mạnh đến như vậy sao?
Kinh nghiệm và sự thong dong khi đối mặt với tất cả đòn tấn công linh hồn,
trong lúc này tất cả đều mất đi tác dụng.
Rõ ràng mình vẫn kiên định như thường, nhưng vì sao mình lại càng lúc càng
giống với một con chuột bạch đang kẹt trong cái chậu thủy tinh mà chạy tán
loạn?
Karen ngẩng đầu, nhìn về phía vị trí cửa sổ lầu 3 ở trước mặt.
Ở nơi đó, có một người đang nằm, một người giống hệt mình như đúc, khuôn
mặt của hắn tiều tụy, vẻ mặt chết lặng, cứ nằm ở nơi đó như vậy, ánh nắng phía
ngoài chiếu lên trên người hắn, cũng không làm cho hắn có chút sinh động nào
hơn, mà càng như phủ lên một lớp màu trắng bệch.
Ánh mắt của hắn, ngây ngốc mà nhìn lên phía trên, phía trên trần nhà, có hai
bóng người, một nam một nữ, bóng tối không ngừng chảy ra từ trên người bọn
họ, dường như bọn họ còn đang chảy máu.
"Vì sao ta lại nhìn thấy ngươi?" Karen đưa tay đè lại trán của mình, cảm giác
mê man kia vừa bị xua tan đi lại ập đến một lần nữa.
Người đang nằm trên bệ cửa sổ lúc này quay đầu nhìn về phía Karen, hắn ta
cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Đồng thời, ở ngực của hắn xuất hiện một vết thương đáng sợ, vị trí đó là trái
tim, mà ở chổ đó của hắn thì lại trống rỗng.
"Ta vô dụng, ta phế vật, ta vô dụng, ta phế vật..."
Hắn đang lặp đi lập lại những lời này.
Karen hít sâu một hơi, duy trì cơ thể mình thăng bằng, huyễn cảnh, vẫn là huyễn
cảnh!
Cách tốt nhất để phá vỡ ảo cảnh đó chính là nhìn thẳng nó, đối mặt nó, sau đó
chinh phục nó!
Karen đi về hướng bệ cửa sổ, hắn đang nằm trên bệ cửa sổ lúc nãy đã ngừng rên
rỉ, mở miệng hô:
"Cho nên hắn giết ta, để cho ta để lại cơ thể, chừa chỗ cho ngươi, để ngươi vào
ở!"
Bước chân Karen cứng đờ.
"Đây là nguyên nhân cái chết của ta, đây là nguyên nhân cái chết của ta, bởi vì
hắn muốn ngươi đến, cho nên ta chết đi, là hắn hại chết ta, cũng là bởi vì ngươi
đến nên mới hại chết ta!"
"Không... Không phải như vậy."
Trong lòng Karen bỗng nhiên giật mình, mình không thể bị hắn đưa vào trong
tiết tấu câu chuyện như vậy.
"Hắn yêu ngươi, hắn yêu cha mẹ của ngươi, hắn..."
Karen có chút mờ mịt mà tiếp tục nói,
"Hắn là ai?"
Hắn đang nằm trên bệ cửa sổ lại tiếp tục cười, tiếng cười kia, để Karen cảm thấy
phiền lòng.
Lúc này, cửa sổ trên bệ cửa sổ được mở ra, hắn đứng ở trên bệ cửa sổ, mặt
hướng về phía cánh cửa sổ đã mở ra, đưa lưng về phía Karen mở miệng nói:
"Đẩy ta xuống dưới đi, đẩy ta ra khỏi cái nhà này, cái nhà này, sẽ là của ngươi."
Karen duỗi hai tay ra, đi về phía bệ cửa sổ.
Nhưng khi hai tay của anh sắp chạm đến lưng của người đang đứng trên bệ cửa
sổ, Karen dừng lại, hít sâu một hơi, dùng sức vuốt trán của mình.
Sau đó xoay người, đi về một hướng khác.
Lúc đi đến cửa phòng sách, Karen dừng bước.
Cái phòng sách này, cho anh một loại cảm giác đặc biệt, dường như chỉ cần đẩy
cánh cửa này ra, như vậy tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Karen đưa tay đặt ở chốt cửa bên trên, chuyển động, đẩy cửa ra.
Đằng sau chiếc bàn đọc sách trong phòng, có một ông lão đang ngồi.
Ông lão đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó, nhìn xem Karen.
"Ông nội..."
Giờ khắc này, Karen rốt cục nhận ra rằng lúc trước cảm giác thiếu người là đang
thiếu ai.
Là Dis, Dis không ở bên cạnh giường!
"Ta mệt rồi." Dis mở miệng nói, "Ta sẽ tìm lý do để ngủ một hồi, chờ đến lúc
thời điểm chín mùi, ta sẽ tỉnh lại, lấy đi thứ ta muốn từ trong tay của ngươi."
Nghe nói như thế, Karen hít sâu một hơi, cảm giác mê man trong đầu, lại xuất
hiện một lần nữa, mà càng mãnh liệt hơn so với mấy lần trước.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ vĩnh viễn nhìn chằm chằm ngươi, từng hành động của
ngươi, đều được ta quan sát chăm chú, nếu không tin, ngươi thử nhìn phía sau
mình xem?"
Karen quay đầu, trông thấy hình ảnh của Dis phía sau lưng mình, đây là hệ
thống tín ngưỡng của gia tộc mình.
Dis tiếp tục nói: "Ngươi nhìn xem, vì tiếp cận ngươi, ta đã cử hành nghi thức
huyết tế."
"Không phải như vậy..."
Karen siết chặt nắm đấm, bắt đầu đánh vào đầu của mình, anh muốn mình tỉnh
táo lại lần nữa, anh ta căm hận cái huyễn cảnh này.
"Trên đời này, làm sao lại có tình yêu thương xuất hiện vô duyên vô cớ, ngươi
là ai, trong lòng ngươi rất rõ ràng, ta tại sao lại bởi vì ngươi chiếm cứ cơ thể của
cháu ta mà sẽ hiền từ với ngươi?
Ha ha, thì ra ngươi vốn ngây thơ như thế sao?"
Karen vừa tiếp tục gõ đầu của mình vừa gầm nhẹ nói: "Ngươi chế tạo loại
huyễn cảnh này cho ta, ta sẽ giết ngươi, sẽ giết ngươi! Pusien, ta sẽ giết ngươi!"
"Ngươi hẳn là nên đối mặt trực diện với nội tâm của ngươi, có một số việc,
ngươi cũng chưa từng hoài nghi, chưa từng nghĩ đến sao?"
Karen ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn, nhưng ánh mắt nhưng lại trở nên bình tĩnh:
"Ngươi biết không, nếu như Dis thật sự muốn, ta sẽ chủ động nguyện ý giao cho
ông ấy, cho dù đây là một giấc mộng, ta cũng sẽ nguyện ý làm như vậy."
"Ngươi nhìn xem, ngươi thật sự nghi ngờ, đúng không, chẳng qua là cảm tính
của ngươi vượt quá lý tính." Dis đứng người lên nhìn xem Karen, "Ngươi hẳn
nên đối mặt trực diện với nội tâm của mình."