chờ đợi thêm một hồi đến lúc bắt đầu giao chiến lại, sẽ biến thành một trò chơi
đẩy ô trên bản đồ, hai bên không ngừng tác chiến mà đẩy qua đẩy lại nhau.
Trên chiến trường cục bộ, hôm nay cậu mở màn, cậu chủ công, ngày mai hắn
mở màn, hắn chủ công, bên phía phòng thủ thì chỉ đơn giản là rúc về phía sau
kiến trúc công sự để phòng ngự.
Đánh qua đánh lại, chỉ cần chỗ bên mình không hình thành điểm yếu để bị đột
phá quá dễ dàng, vậy thì phải nhìn xem đại thế, đại thế bên phía chúng ta, chúng
ta muốn xông tới, đối phương sẽ lùi hẳn về phía sau để tránh bị chia tách và bao
vây, đại thế ở bên đối phương, người rút lui là bên phía chúng ta.
Còn về việc hai cái quân đoàn dứt khoát bày trận ra quyết chiến kia, ta cho rằng
sẽ rất hiếm thấy, trên cơ bản cũng sẽ không phát sinh, trừ phi bên ta hoặc là đối
phương có một tên quan chỉ huy là heo giả dạng người.
Bởi vậy, trong thời gian kế tiếp thì Pháo Ma Tinh sẽ có tác dụng vô cùng lớn,
phần lớn thời gian là pháo thủ sẽ bắn pháo ở trên trận địa, những người còn lại
thì ngoại trừ trinh sát ra thì cũng chỉ có thể ngồi ở trong doanh trại mà phơi
nắng."
"Vậy để ta tiếp tục xin phía trên chuyển thêm Pháo Ma Tinh?" Neo nhẹ gật đầu,
nói: "Xin đi, mặc dù bây giờ bộ môn rèn đúc của Trật Tự Thần Giáo chắc chắn
đang tăng giờ làm việc, nhưng hàng tồn lúc trước vẫn còn dư dả, chờ đến khi
chiến trận tiếp diễn, đừng nói đến báo cáo Pháo Ma Tinh tổn thất sẽ không thể
nào được bổ sung kịp thời, cậu có tin là ngay cả đạn pháo tinh thạch cũng sẽ
khan hiếm không?"
"Vậy chúng ta có thể lấy bao nhiêu thì cố lấy bấy nhiêu?"
"Vấn đề là lấy càng nhiều, lúc di chuyển chúng ta có khả năng mang theo…"
Neo trông thấy một trăm ông lão tóc trắng còng lưng xuống đội mũ rơm trên
đầu, trên chân mang xiềng xích, trên người tràn đầy phù văn quỷ dị bước ra từ
trong trận pháp dịch chuyển hàng.
Những mấy ông lão này cũng không phải là thật sự già, bản thể của bọn họ là
người khổng lồ, lúc hoá thành hình người, sẽ khá xấu xí, chỉ khi nào bị giải trừ
phong ấn thao túng làm việc, cả đám đều biến hoá thể trạng trở nên to lớn như
núi.
Neo cười nói: "Một trăm người khổng lồ tóc trắng, vậy cũng không thành vấn
đề, trình báo đi."
Có nhóm người khổng lồ này làm nhân công, tốc độ vận chuyển vật tư của quân
đoàn được tăng lên tốc độ đáng sợ.
Một đám chim ưng bay ra từ phía trong, sau khi nghe tiếng kèn lệnh thì đáp
người xuống.
Các binh sĩ bắt đầu phân chia các loại trang bị, áo giáp, tấm chắn, chiến mã,
cung nỏ, ma trượng, …về phần vật phẩm tư nhân, thì sẽ có quan hậu cần chuyên
môn tiến hành phân phát. So sánh với sự rành mạch rõ ràng có trật tự bên phía
đại khu thành phố York, đám người bên phía đại khu Dinger cho dù cố gắng
duy trì trật tự, nhưng vẫn có vẻ vô cùng lộn xộn.
"Bọn họ chỉnh hợp, cần mất bao lâu?" Karen hỏi.
Neo lơ đễnh: "Ta biết cậu đang lo lắng cái gì, không cần phải lo lắng, phá tan
rồi tái chỉnh hợp, huấn luyện tầm vài ngày cũng sẽ ổn, tố chất của thần quan
Đòn Roi Kỷ Luật trong Không Gian Khai Thác còn đó, đương nhiên, lúc huấn
luyện thì cậu cần phải giám sát."
"Ta đã biết."
Sau khi trang bị xong, Karen trở lại doanh trại, lều của Karen đã được dựng
xong, vén rèm lên đi vào, bên trong không chỉ rộng rãi, mà trận pháp bên trong
có tác dụng có thể điều hoà không khí.
Dinah đang ở bên trong giúp Karen sắp xếp đồ dùng hàng ngày mang theo.
"Lúc đi theo chú Daan, ta cũng làm giúp chú ấy vài việc trong khả năng." Dinah
vừa nói vừa cho Karen một ánh mắt "Ngươi không nghĩ tới đâu nhỉ."
"Cho nên, nguyên nhân mà ngươi phản cảm như thế khi ta để ngươi làm quan
hầu đó là từ một cương vị quan hầu nhảy tới một cương vị quan hầu khác nên
để ngươi cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng?"
"Đúng vậy, không sai." Dinah hít sâu một hơi, sau đó lộ ra nụ cười, "Nhưng nếu
như cách mỗi mấy ngày có thể để cho ta có trải nghiệm như ngày hôm nay, thì
có lẽ ta cũng có thể tiếp nhận."
"Nhớ kỹ sau cuộc chiến thì dành chút thời gian đi gặp bác sĩ tâm lý."
"Ngươi cảm thấy tinh thần của ta có vấn đề?"
"Bỏ chữ cảm thấy đi."
Dinah giúp Karen treo khăn mặt, lúc đưa lưng về phía Karen, miệng lại bắt đầu
nhanh chóng nhếch lên nhếch xuống trong im lặng.
Sau khi bố trí xong, lúc Dinah đi đến ra ngoài cửa lều thì dừng lại, hỏi: "Có cần
ta mang đồ ăn đến không?"
"Không cần, tự ta sẽ đi ăn, hôm nay cám ơn ngươi, về sau ngươi chỉ cần ở trong
lều vải của mình mà làm việc, không cần đến nơi đây."
"Ngươi có ý kiến gì với công việc của ta à?"
"Ta cảm thấy ở trong doanh trại, đãi ngộ sinh hoạt của sĩ quan và binh sĩ nên cố
gắng bình đẳng với nhau."
"Được rồi, ta đã biết."
Chờ đến khi Dinah rời khỏi đây, Karen thở dài, đứng từ trên ghế lên, bắt đầu
tiến hành thu dọn lại, cảm khái nói:
"Trong những năm tháng này, đoàn trưởng Daan cũng chịu khổ rồi." Lúc này,
Connor chạy vào, hỏi: "Chị Pall đâu?" Cô bé vừa mới đi tìm chị Pall trong
doanh trại cả nửa ngày trời mà vẫn chưa tìm thấy.
"Nó cùng Kevin dẫn theo tiểu đội điều tra đang tiến hành huấn luyện dã ngoại
thực địa, tới sáng mai mới có thể trở về."
"À." Connor có chút ủ rũ nói, "Ta còn tưởng rằng chị Pall lại ở chỗ này chờ ta
đến để kiểm tra bài tập."
"Ngươi đã làm xong chưa?"
"Đều viết xong." Dừng một chút, nói bổ sung, "Nên viết đều viết xong."
"Ngày mai kiểm tra là được."
Connor nhìn vào trong lều chỉ huy một chút, con mắt bỗng nhiên sáng lên, nói:
"Ở đây cũng không thể nào tắm rửa rồi!"
"Trong doanh trại có nhà tắm công cộng, trong lúc không phải thời gian chiến
tranh hoặc không có tình huống đặc biệt thì sẽ mở cửa bất chấp mọi thời tiết."