"Vậy cảm giác của cô thật đúng là chậm tiêu."
"Chi tiết nhỏ trong mộng, lúc đầu cũng rất dễ dàng bị bỏ qua."
"Chuẩn bị tâm lý xong chưa, nằm mơ nhiều năm đến như vậy, cũng nên đến lúc
phải tỉnh."
"Ta có nhớ đội trưởng ngài từng nói với ta, nếu như trong mộng thật dễ chịu,
cũng không cần phải chấp nhất với hiện thực."
"Lời đề nghị mà mình cảm thấy sẽ để cho người ta khỏe mạnh mà có thái độ
sống tích cực thường thường sẽ gặp phải sự phản cảm của đối phương.
Có lẽ quan hệ giữa chúng ta lúc ta nói ra câu nói kia đã không giống như lúc
này, cho nên đối với những người không liên quan, có thể khuyên họ ngồi cũng
đừng khuyên họ đứng, có thể khuyên họ nằm cũng đừng khuyên họ ngồi.
Có biết định nghĩa của giấc mộng là gì không, là trôi qua sự tốt đẹp trong
khoảnh khắc ngắn ngủi. Philomena, cô đã nằm mộng lâu đến như vậy cũng đủ
để cho rất nhiều người hâm mộ."
Trong mắt của Philomena lộ ra sự trầm tư, thật lâu sau, nhẹ gật đầu:
"Ngài nói đúng."
Thời gian, đang trôi qua từng phút từng giây.
Trong lúc đó, Karen châm thêm ba điếu thuốc lá.
Thật ra, Alfred đã chuẩn bị cho mình thuốc trị liệu linh hồn, nhưng nói như thế
nào đây, hiệu quả không có tốt bằng cái thứ thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo
này, bởi vì thứ mình cần là hiệu quả tê liệt, cũng không phải là thuốc trị liệu.
Mình cũng không thể đến bệnh viện giáo hội để kiểm tra, vết thương trên linh
hồn này... Cũng không tiện để giải thích.
Cuối cùng, tiếng đập cửa truyền đến.
"Vào đi."
Richard đẩy cửa ra.
Karen hỏi: "Xem ra, bà lão của chúng ta đến đây để đón cháu gái về nhà sao?"
"À... Không phải, người tới là Chủ giáo Dofinant."
...
Karen và Philomena cùng đi xuống dưới lầu, ở đầu cầu thang, Ventura và Muri
đang đứng ở nơi đó.
"Đội trưởng."
"Đội trưởng."
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu với bọn họ, tiếp tục bước xuống dưới.
Ánh mắt của Philomena dừng lại trên người của Ventura và Muri một hồi, đi
theo bước chân Karen.
Chờ sau khi hai người đã đi xuống, Ventura thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
"Hôm nay đội trưởng cho tôi cảm giác không giống như trước đây."
"Cảm giác trước đây là gì?"
"Một người anh lớn." Ventura mím môi, "Một người anh lớn giúp đỡ cho tôi."
"Vậy hôm nay đúng là không giống nhau, con người đều sẽ thay đổi."
"Sẽ thay đổi?" Ventura lắc đầu, "Tôi nghĩ, có lẽ sau ngày hôm nay trôi qua,
không bao lâu nữa thì ngài Alfred sẽ dẫn Philomena đến khán thính phòng của
trang viên Ellen."
Muri có hơi chút kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Là Alfred nói cho cậu biết à?"
"Không phải." Ventura nhìn xem Muri cười cười, "Là bởi vì vừa mới nãy lúc
đội trưởng đi xuống, cho tôi một loại cảm giác như khi nhìn ảnh chân dung
trong phòng khách ấy, hôm nay đội trưởng không phải đi chấp hành nhiệm vụ,
cũng không phải chỉ đơn giản bảo vệ cho thuộc hạ, mà là... Đi bảo vệ cho tín đồ
của ngài ấy."
"Tôi rất tò mò vì sao cậu sẽ nói như vậy" Muri đưa tay đặt ở trên đầu Ventura
mà xoa xoa.
"Anh nên đọc bút ký của ngài Alfred nhiều hơn đấy, Muri."
"Tôi đang đọc."
"Nhập tâm mà đọc, nếu không, thì theo như cái câu nói mà ngài Alfred hay
dùng." Ventura làm một cái mặt quỷ với Muri, "Ngay cả góc khuất phủ mạng
nhện trên tranh tường cũng sẽ không có chỗ cho anh đâu đấy."
Bên ngoài tòa nhà tổng bộ có một chiếc xe limousine đang đỗ, từ bên ngoài có
thể nhìn thấy ở hàng ghế sau có một người đang ông mặc thần bào Chủ giáo
đang ngồi, Chủ giáo Dofinant, xếp hạng tương đối gần cuối ở đại khu thành
phố, nhưng, cũng là Chủ giáo.
Đứng ở cửa là một tên quan hầu.
Karen chống dù lên, đi xuống bậc thang tòa nhà, dừng bước lại, quay đầu nhìn
thoáng qua Philomena.
Philomena đi xuống, núp vào trong dù của Karen.
Cô thậm chí có chút tò mò mà ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt dù ở phía trên.
Quan hầu mở miệng nói: "Chủ giáo nhà ta đã đáp ứng yêu cầu của phu nhân
Filsher, tự mình đến đây để đón tiểu thư Philomena về nhà."
Gia tộc Filsher đã tiêu vong, nhưng dù sao cũng là đã từng là gia tộc Đại chủ
giáo thế gia của đại khu, lực ảnh hưởng của gia tộc vẫn còn đọng lại một ít tro
tàng.
Chủ giáo Dofinant đã từng đảm nhiệm chức quan hầu cho ông cố của
Philomena.
Karen mở miệng nói: "Làm phiền chuyển lời cho ngài Chủ giáo, Philomena là
đội viên của tiểu đội ta, ta sẽ tự mình đưa cô ta về nhà."
Quan hầu nhìn về phía Karen, dùng một loại thái độ trông rất lễ phép nhưng lại
mang theo sự kiêu căng nói: "Đội trưởng Karen, đây là ý của ngài Chủ giáo."
"Ngươi biết ta là ai?"
"Làm sao có thể không biết ngài đâu chứ." Quan hầu vẫn mang theo vẻ mặt như
lúc trước.
"Được thôi, ý của ta là, ta đưa cô ta về nhà, không cần làm phiền đến ngài Chủ
giáo."
"Đội trưởng Karen, xin ngài tôn trọng mệnh lệnh của Chủ giáo nhà ta." Quan
hầu tăng cao âm lượng lên một chút, "Đây là việc nhà của gia tộc Filsher, người
ngoài cũng không tiện nhúng tay."
"Ta không có ý định nhúng tay vào, ta chỉ là muốn đưa thuộc hạ của ta về nhà.
Mặt khác, xin đi chuyển lời cho Chủ giáo nhà ngươi, ta là một con chó dại đấy,
ta hôm qua mới tận mắt thấy Chủ giáo Dorford Naton tự sát ở trước mặt ta đấy."
Lời nói của tên quan hầu sững lại, ngược lại mang theo tức giận, hỏi: "Đội
trưởng Karen đang uy hiếp Chủ giáo đấy sao?"
Karen cười nói: "Ngươi có thể lớn giọng hơn một chút nữa, sau đó giúp ta hô to
lên một lần để thông báo rằng: Đối tượng điều tra tiếp theo của Đòn Roi Kỷ
Luật là gia tộc của Chủ giáo Dofinant, nếu như, ngươi có thể đưa ra quyết định
này giúp cho vị Chủ giáo của ngươi."
"Ngươi..."
Khí thế của tên quan hầu lập tức xìu xuống, lập tức quay người chạy hướng về
phía chiếc xe limousine kia.
Chỉ chốc lát, xe limousine rời đi, quan hầu chạy chậm trở về: "Chủ giáo nhà ta
nói, vậy thì đành phải vất vả cho đội trưởng Karen."