tặng quà cho chúng ta, có ít người lúc mở hộp quà ra thì là niềm vui mừng, có ít
người, thì là sự kinh hãi.
Tóm lại, bất kể có muốn hay không, ngươi cũng không có cách nào từ chối món
quà này."
"Cho nên, Karen, ngươi đang nhạo báng ta sao?"
"Có một chút." Karen bưng ly nước lên, uống một hớp nước, vừa đặt ly xuống
vừa nói, "Rất xin lỗi, cái khúc ống tiêm kia, để cho ta có chút thất lễ."
"A, địa vị của ta ngay cả lợn giống cũng không bằng."
"Có lẽ, ngài có thể đến trại chăn nuôi lợn để quan sát thực địa một chút, có lẽ..."
"Có lẽ gì?"
"Có lẽ trong lòng ngài sẽ dễ chịu một chút, cẩn thận tìm thử xem, có lẽ còn là có
thể phát hiện ra một số ưu thế vượt trội hơn lợn giống."
"Ta vốn cho rằng ngươi sẽ đồng tình với ta."
"Ngài mới là người nên đồng tình với ta, vì nói chuyện với ngài phải dùng trận
pháp truyền tin, ngài có biết trong thời gian nghe ngài càu nhàu, ta phải tốn bao
nhiêu tinh thạch không?"
"Tình bạn giữa của chúng ta, không cách nào dùng tiền tài để cân nhắc."
"Ngài cũng phải cần tính chi phí duy trì tình bạn vào, lần tiếp theo chúng ta gọi
điện thoại là được, thật đấy."
"Ngươi cực kỳ thiếu phiếu điểm à?"
"Gần đây có khá nhiều việc cần dùng phiếu điểm."
"Vậy chờ sau khi bộ môn của ta được xây dựng xong, một phần kinh phí có thể
chuyển cho ngươi."
"Có ý gì?"
"Ngươi không hiểu có ý gì à? Dù sao thì chi tiêu của một bộ môn rất lớn, những
chi phí không nói rõ ra được cũng rất nhiều. Ngươi cho phép người của ngươi
có thể phục vụ cho ta, ta có thể tính luôn chi phí vào."
"Là bạn bè, ta lo lắng ngài chịu thiệt thòi."
"Cũng không phải là phiếu điểm của ta, chi phí hoạt động mỗi quý của ta đều có
hạn mức, xài không hết thì cũng không thể rút ra. Chưa kể, ngươi vốn chính là
thế lực địa phương ở đây, công việc của một bộ môn ở thành phố York sao có
thể không liên hệ với bên phía Đòn Roi Kỷ Luật được?"
"Ngài hình như đã quên mất vị hôn thê của ngài vài ngày nữa lập tức sẽ trở
thành Trưởng khu, hẳn là sẽ không có ai làm khó dễ ngài trong chuyện này,
chưa kể thân phận của ngài vốn cũng rất cao quý."
"Cái này không có gì liên quan đến cô ta, còn về thân phận cao quý, ở trong đại
khu cũng không có nghĩa là sẽ làm việc, ta không ngây thơ như vậy, cũng không
phải trẻ con trong nhà trẻ."
Cái thí dụ này, có chút quen tai.
Giống như cái người nào liền thích dùng cái này để ví von những "Thần tử".
Karen bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, hỏi:
"Là ai đề nghị ngài?"
"Ngươi đoán được à? Ha ha, cái tên Bộ trưởng điều tra cho ta mượn văn phòng
ấy, ta cảm thấy hắn nói rất có lý."
"Ừm, đúng thế." Karen ho khan một tiếng, nói bổ sung, "Mắt nhìn người của
ngài luôn luôn rất chuẩn."
"Tóm lại, yêu cầu của ta chỉ có một, kinh phí hoạt động của ta có thể chuyển
một phần qua cho ngươi, nhưng ngươi phải hứa hẹn rằng sẽ kiếm cho ta thêm
vài thứ giống như Thiên sứ sáu cánh lúc trước."
"Loại đồ vật cấp bậc này, cũng không phải hoa cỏ mọc dại bên đường, muốn hái
bao nhiêu thì có thể hái bấy nhiêu."
"Nhưng ta cảm thấy đây là phương pháp đơn giản mau lẹ nhất, không phải
sao?"
"Được rồi. Lần sau ngài có thể nói thẳng, không cần dẫn dắt lâu như vậy."
"Cái sự kiện này mới là phụ, vấn đề tình cảm của ta mới là mục đích thật sự mà
ta liên lạc với ngươi, dù gì thì loại chuyện này, ta ngoại trừ có thể nói với ngươi,
đối những người khác, cũng không cách nào mở miệng, ta thậm chí còn phải đi
lừa gạt bọn họ.
Đúng, ngươi nghỉ phép đến chừng nào, ta muốn tìm ngươi uống rượu."
"Ngày mai sẽ trở về, những việc cần làm khá nhiều, chuyện của ngài xếp ở
sau."
"Ừm? Chuyện của bạn bè là chuyện thừa thãi rồi à?"
"Chính bởi vì là bạn bè, cho nên mới dễ trì hoãn."
"Ha ha." Marvalho cười lạnh một tiếng, "Xét thấy thái độ đối xử với bạn bè của
ngươi như vậy, trong mấy ngày nay ta sẽ nói xấu ngươi thêm vài câu trước mặt
cô ta, để công việc của ngươi tăng thêm độ khó."
"Xét thấy những lời lúc trước ngài vừa nói, vị hôn thê của ngài hẳn là rất chán
ghét ngài, ngài nói xấu ta trước mặt cô ta có lẽ sẽ phản tác dụng, cô ta sẽ nhìn ta
càng vừa mắt hơn."
Marvalho: "..."
Trận pháp truyền tin kết thúc, Karen có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Bộ trưởng, ta là thật không có ngờ tới, Thần tử sẽ có một mặt như thế này."
Muri vừa cười vừa nói.
"Rất ngây thơ, phải không?" Karen hỏi.
"Ta có thể cảm giác được, hắn xem ngài là bạn bè."
"Ta cũng có thể cảm giác được, nhưng kém chút bởi vì chuyện tình cảm của hắn
mà làm chậm trễ việc của chính ta."
Karen lấy đồng xu Varax ra, đặt ở trong lòng bàn tay, nói với Muri:
"Ra bên ngoài canh chừng một chút."
"Vâng, Bộ trưởng."
Muri đi ra ngoài phòng truyền tin, đứng ở bên ngoài, bắt đầu tiến hành cảnh
giới, đồng thời, lý do an toàn, cậu ta còn nắm trong tay một hạt châu, hạt châu
này có hiệu quả tĩnh tâm, lúc này vừa lúc có thể phòng tránh ảnh hưởng của
đồng xu Varax.
Hạt châu là người trong nhà đưa cho mình, nhưng Muri rõ ràng, đây cũng là
món quà ông nội đưa cho mình, bởi vì mình hồi trước cũng thăng chức.
Chỉ có điều mặc dù nhận lấy, nhưng Muri sớm đã không còn tình cảm gì với cái
nhà kia.
Chiếc nhẫn trên đầu ngón tay Karen phát ra một luồng ánh sáng, lập tức, một
chiếc mặt nạ màu bạc xuất hiện, phủ lên trên mặt anh, đồng xu Varax dưới sự
kích thích của Karen mà bắt đầu hoạt động.
Loya là khí linh của đồng xu, hẳn là có thể nhận được sư kêu gọi.
Rất nhanh, Karen cảm giác được phía trước có vòng xoáy đang đợi ý thức của
mình tiến vào, Karen không do dự, trực tiếp "Xông" vào.
Sau khi đi qua một đoạn "Đường hầm" tối đen, Karen cảm giác được một ánh
mắt đang đảo qua.
Đây là "Con mắt" phụ trách canh chừng Không Gian Phong Ấn của Trật Tự
Thần Giáo, nghe nói là tới từ một con hung thú rất mạnh.
Rất nhanh, ánh mắt đã quét tới, thừa dịp nó chưa nhìn thấy, Karen tiếp tục tiến
vào.
Cuối cùng, bóng tối biến mất, ánh sáng hiện ra, Karen xuất hiện ở phía trên một
cái bệ, trước mặt anh là một chiếc hộp trong suốt, trong hộp đang chứa hai đồng
xu Varax.
"Ngươi là..."
Một giọng nữ truyền đến, Karen nghiêng người, trông thấy một người phụ nữ
mặc váy dài màu xanh lam xuất hiện ở bên cạnh mình.
Không, nói cho đúng, hẳn là mình bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô ta.
"Ồ..."
Loya vốn đang ngủ vuốt vuốt ánh mắt của mình, lần đầu tiên cô trông thấy
Karen, lại lập tức càng dùng mà chà chà mắt.
"A, sao mình còn đang nằm mơ nhỉ?"
"Loya, em không phải đang nằm mơ." Người phụ nữ váy xanh nói.
"Ừm!"
Loya lập tức ngồi dậy, vui mừng nói: "Anh Karen, thật sự là anh sao?"
Sau khi nghe được cái tên này, người phụ nữ váy xanh vẻ mặt có chút phức tạp
nhìn xem người mang mặt nạ màu bạc này, hiển nhiên, cô ta cũng không lạ lẫm
với tiếng gọi "Anh Karen" này.