khu vực độc lập, bên trong có một trận pháp dịch chuyển, xe ngựa đi vào trong.
Mình còn được đưa đến nơi nào đây?
Pall giống như là đã đoán được chuyện gì, cái đuôi vuốt vuốt trên ngực của
Karen ra mấy chữ
Thần Điện?
Karen nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã rõ.
Xem ra, việc liên quan đến phố Mink đều là những việc vô cùng cấm kỵ, mình
và Auggie sẽ được đưa đến Thần Điện trước để điều tra.
Đối với việc điều tra, Karen cũng không lo lắng, đầu tiên, anh đã hoàn thành
việc Trật Tự hóa bản thân, trong toàn bộ Trật Tự Thần Giáo, có lẽ cũng không
có nhiều người có thể sạch sẽ hơn khi so sánh với mình.
Tiếp theo, từ bên trong phản ứng của Rasma có thể đưa ra được một kết luận, đó
chính là bỏ qua ngài Tahisen không tính, bên trong Thần Giáo, có lẽ chỉ có một
mình ông ấy là người đặc biệt, biết đến sự tồn tại của cháu trai Dis là mình.
Những cấp cao đứng đầu, chỉ biết đến một người là Dis, cũng không biết có
Karen.
Lúc này cơ thể bắt đầu Pall nhẹ rung lên, Karen cúi đầu xuống, nhìn xem cô.
Rất nhanh, thần thái trong mắt mèo của Pall trở nên mờ nhạt hơn so với lúc
trước, thậm chí ngay cả lông tóc hình như cũng không còn sáng bóng như trước.
Cô đang tiến hành tự "Phong tỏa bản thân".
Từ sau khi biết đến cha mẹ của Ashley, Pall liên tục "Trị liệu" nên có tiến bộ rất
lớn, mặc dù không có cách nào thật sự khôi phục thực lực của mình, nhưng thủ
đoạn có thể sử dụng cũng không ít.
Karen phát hiện phần đuôi của Pall có chút nóng lên, đưa tay vuốt ve, rất nhanh,
chỗ nóng lên kia bắt đầu trở nên bình thường.
Nó đứng người lên, run run lông trên người, liếm liếm móng vuốt của mình,
nhìn xem Karen, tựa như có chút lạ lẫm, phát ra một tiếng mèo kêu:
"Meoo ~ "
Karen đưa tay sờ sờ nó, nó có chút kháng cự, nhưng không dám phản kháng.
Cảm giác này, giống như là đổi thành một con mèo khác vậy, ừm, hình như cảm
giác lúc sờ cũng có khác nhau.
Trận pháp dịch chuyển phía ngoài lại mở ra lần nữa, đợi đến sau khi ánh sáng
biến mất, Karen phát hiện vị trí của mình đang ở trên một cái đài cao, một đội
kỵ sĩ mặc giáp màu đen xuất hiện ở hai bên xe ngựa, hộ tống xe ngựa.
Karen không có che giấu lòng tò mò của mình, dựa vào cửa sổ xe mà thỏa thích
đánh giá phong cảnh phía ngoài.
Xe ngựa bây giờ giống như là từ phần sườn của một tòa Kim Tự Tháp mà đi
hướng xuống phía dưới, mà phía dưới, Karen nhìn thấy càng nhiều kỵ sĩ và
doanh trại, nơi xa, còn có bóng dáng của một số khí tài chiến tranh cỡ lớn, bốn
phía tràn ngập sát khí.
Nơi đây, là doanh trại của Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn.
12 Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn, ngoại trừ Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất không thể điều động bên
ngoài, những Kỵ Sĩ Đoàn khác sẽ tiến hành điều động thay phiên nhau định kỳ,
nhưng tất nhiên sẽ bảo đảm có một Kỵ Sĩ Đoàn sẽ trú đóng ở bên ngoài của Trật
Tự Thần Điện, bảo vệ Thần Điện.
Xe ngựa đi đến vị trí có lẽ là bên ngoài doanh trại, sau khoảng mười lăm phút
đồng hồ, hẳn là rời khỏi phạm vi doanh trại, Karen nghe được âm thanh của một
dòng sông chảy, cực kỳ bành trướng và khuấy động.
Ở bên bờ, xuất hiện bóng dáng của một đứa bé trai, thần bào Trật Tự trên người
đứa bé trai hiện ra màu xám bạc, hai chân của nó cách mặt đất, lơ lửng trên
không trung, ở phía sau nó, còn có một đám thần quan đang đứng, trên thần bào
của mỗi thần quan, phía trước ngực đều có hình vẽ của một đóa hoa màu bạc.
Kỵ sị vẫn đang hộ tống xe ngựa dừng lại, bắt đầu rút lui.
Đứa bé trai kia thì bồng bềnh bay đến, nhưng người đánh xe ở trần kia lại giơ
roi thúc ngựa lên.
"A."
Đứa bé trai phát ra một tiếng hừ lạnh, không tiếp tục tiếp tục tới gần xe ngựa mà
là bắt đầu quay người dẫn đường.
Xe ngựa tiếp tục chạy, chắc là qua sông.
Mặt nước của dòng sông dần dần lên cao, rất nhanh đã hoàn toàn bao trùm xe
ngựa.
Lúc này Karen mới phát hiện, đây không phải là sông, mà là một loại sương
khói đậm màu, nhưng khi nó "Chảy", quả thật phát ra âm thanh của một dòng
sông.
Loại cảm giác này, để Karen nghĩ đến những đám tinh vân.
Nếu như cần phải nói thì dòng sông sương khói này, bất cứ lúc nào đều có thể
hóa thành kết giới phòng ngự đáng sợ nhất, tất cả những thứ có âm mưu tiến
vào đều sẽ bị bốc hơi.
Đợi đến khi lên bờ lần nữa, Karen nhìn qua cửa sổ xe trông thấy phía trước xuất
hiện một cánh cổng lớn màu đen đang đứng sừng sững.
Cánh Cổng Trật Tự!
Nếu đem so sánh với Cánh Cổng Luân Hồi trên Luân Hồi Cốc, nó có vẻ hơi
nhỏ, chắc là chỉ bằng một phần mười, nhưng vẫn cao ngất và trang nghiêm như
cũ, trên cửa điêu khắc những đồ án cực kì phong phú, mà lại là đang chuyển
động, giống như không ngừng kể lại câu chuyện xưa về Trật Tự Thần Giáo.
Bất kể tín đồ Trật Tự nào sau khi trông thấy cánh cổng này, trong lòng đều sẽ
sinh ra một loại cảm giác tự hào, Karen cũng không ngoại lệ.
Rất nhanh, xe ngựa chạy lên bậc thang, ngừng lại ở chỗ cao nhất.
Người đánh xe xuống xe ngựa, sau đó quỳ sát ở bên cạnh, giống như là đang
tiến hành cúng bái.
Đứa bé trai kia thì bồng bềnh đi qua, đi đến phía ngoài xe ngựa, tay làm ra động
tác mời Karen xuống xe.
Sau đó Karen mở cửa, chỉ chỉ về phía Auggie.
Đứa bé trai nhẹ gật đầu.
Karen khiên Auggie xuống ngựa, Pall thì tiếp tục ngồi trên vai của anh.
"Hô..."
Sau khi rời khỏi xe, nhìn lại Cánh Cỗng Trật Tự trước mặt, lúc này có một loại
cảm giác không giống nhau, trên xe ngựa là có trận pháp, sau khi xuống tới có
thể đối mặt trực diện với áp lực mênh mông đến từ Cánh Cổng Trật Tự.
Phía trước, có một bia đá cao vút, bia đá không ngừng tiến hành nhúc nhích,
giống như là vật sống.
Phía trên có một đường kẻ, hai bên trái phải của đường kẻ đều có khắc tên.
Đứa bé trai mở miệng nói: "Ngươi phải tiến vào Thần Điện tiến hành kiểm tra,
xin ngươi đừng căng thẳng."
"Được, ta sẽ phối hợp."
Đây là đang muốn tiến hành kiểm tra mình và Auggie, hơn nữa còn là tiến hành
ở trong thần điện.
"Ừm." Đứa bé trai chỉ chỉ toà bia đá trước mặt kia, "Căn cứ theo truyền thống,
người trẻ tuổi từ 24 tuổi trở xuống lúc tiến vào Thần Điện, không cần biết là vì
lý do nào, đều có thể khắc tên của mình lên trên bia đá."
"Ta cũng có thể?"
"Đương nhiên, xem như phạm tội bị bắt giữ vào Thần Điện để hành hình đều có
thể, dù gì thì chưa đủ 24 tuổi mà có thể bị áp giải vào nơi này để hành hình,
cũng coi như vô cùng ghê gớm."
"Được rồi, ta đã biết."
Karen đi đến trước, cầm lấy đại kiếm trên lưng mình, lúc chuẩn bị khắc tên của
mình lên, hỏi:
"Xin hỏi, là khắc vào bên trái hay vẫn là bên phải? Cái đường này là phân chia
giới tính hay là khu vực?"
"A, cái đường đó ngươi không cần để ý tới."
"Không cần để ý tới?"
"Ừm, là mấy chục năm trước có một đám người trẻ tuổi được trong giáo lựa
chọn để có cơ hội vào trong Thần Điện lĩnh ngộ, trong đó có một người trong
lúc được yêu cầu để lại tên, trực tiếp dùng kiếm chém nó làm hai, đây là dấu vết
sau khi được sửa chữa lại."
"Chém thành hai phần? Đây là rất bất kính nhỉ."
"Không, hắn nói hắn không phải cố ý."
"Hắn nói không phải cố ý thì có nghĩa là không phải cố ý rồi?"
"Ừm, lúc ấy còn kinh động đến một vị Trưởng Lão Thần Điện phải ra xử lý cái
sự kiện này."
"Trưởng Lão Thần Điện cũng cho rằng hắn không phải cố ý?"
Đứa bé trai cười cười, trả lời: "Cũng không phải vậy."
Ngay sau đó, đứa bé trai nhún vai, tiếp tục nói:
"Trưởng lão nói, là tấm bia đá này năm tháng xa xưa, giòn gãy."