"Sao vậy?"
Eisen giơ tay lên, cầm trong tay một que kem đã tan gần phân nữa.
"Đây là... Cho em à?"
Con mắt của Eisen, bắt đầu chớp chớp, khóe miệng của ông ta, bắt đầu nhếch
nhẹ, da mặt lại cứng ngắc;
Nhưng Eisen vẫn là gắng gượng mà nói ra một câu trôi chảy:
"Em thích, vị dâu."
Kaixi đưa tay nhận lấy que kem, Eisen thì quay người, bóng lưng có chút thẳng
tắp, tựa như đang cố gắng kiềm chế tốc độ chạy của mình, để cho nhìn mình
không giống như đang chạy trối chết, rốt cục, đi đến trước cửa phòng sách, mở
cửa, đi vào.
Cúi đầu nhìn xem que kem trong tay, Kaixi liếm một cái.
Ừm,
Tan hết rồi.
...
Karen ngủ một giấc đến đêm mới tỉnh, sau đó lại mở to mắt mà nằm ở trên
giường một hồi.
Pall vẫn còn ngủ say, điều khiển con rối đối với cô bây giờ cũng là một việc tiêu
tốn không ít năng lượng, chỉ có điều Karen biết cô vẫn đang gắng chịu, sợ về
sau lại cơ hội giống vậy mình lại không dẫn cô ấy theo.
Xuống giường, rửa mặt, lúc đi đến trước cửa phòng ngủ chính chuẩn bị mở cửa,
nghe được tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của Kevin.
Karen nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi ra ngoài, đêm nay thời tiết cũng rất tốt, bầu trời
đầy sao, nhất là phần sau nhà của Nhà Tang Lễ có bố cục kiến trúc rất giống với
kiểu nhà của Tứ Hợp Viện, đi trong sân, hướng tầm mắt lên trời rất tuyệt.
Không vội vã đi tìm bữa ăn khuya để ăn, Karen đi đến bên ghế dài ngồi xuống,
hai tay gác ở hai bên thành ghế, cổ ngửa ra sau, an tĩnh ngắm nhìn trời sao.
Vốn dĩ Karen định để cho Wood về trang viên Ellen, nhưng ông ta từ chối, nói
rằng có không ít người trên đảo Corona đã chết vì ông ấy, bây giờ cần phải giải
quyết hậu quả.
Thông qua chuyện lần này có thể thấy được, lực lượng của trang viên Ellen vẫn
là quá yếu ớt, nhưng đây không phải là việc có thể giải quyết trong thời gian
ngắn.
Karen nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, xua tan những ý nghĩ khác trong đầu mình, để tâm
trí mình trống rỗng.
Lúc này, Pieck dẫn hai người đi đến từ nhà trên, một nam một nữ, là Lemar và
Selena.
Sau đó, Pieck bước ngang qua mặt mình, Lemar và Selena cũng đi ngang qua
mặt mình.
Hả?
Đều không nhìn thấy ta sao?
Karen vô ý thức đứng người lên.
Lemar cảm giác được cái gì, lập tức dừng bước lại quay đầu lại nhìn về phía
Karen, hỏi: "Karen, lúc ở nhà ngài cũng sử dụng thuật pháp ẩn hình sao?"
"Vừa nãy tôi mới ngồi ở đây." Karen chỉ chỉ cáo ghế dài.
"Không có khả năng, chúng tôi không nhìn thấy ngài." Lemar nói.
"A, có thể là vừa rồi tôi đang trong trạng thái không suy nghĩ." Karen lập tức
thay đổi chủ đề, "Có việc gì cần tôi hỗ trợ sao?"
Giống như mình mỗi lần đi đến bảo tàng gốm đều có việc cần nhờ, Lemar tự
mình đến nhà, chắc chắn cũng có chuyện.
"Đúng là có việc, lần này cần ngài hỗ trợ."
"Đến, chúng ta đến phòng sách trò chuyện, Pieck, chuẩn bị nước trà."
"Được rồi, ông chủ."
Sau khi đi vào phòng sách, Lemar tán thán nói: "Tôi thích phong cách trang trí
của phòng sách này, đáng tiếc, lúc bình thường tôi cũng không cần thư phòng
nếu không tôi cũng muốn trang trí giống như thế này."
"Mời ngồi."
"Được rồi."
Karen quay đầu nhìn về phía Selena, anh cảm thấy cô bé này hôm nay có chút
quá yên tĩnh.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, Karen lập tức phát hiện có điều không bình thường.
"Selena cô ấy..."
"Em gái của tôi bị khóa lại."
"Chuyện gì xảy ra?" Karen hỏi.
"Bởi vì mấy ngày trước xảy ra một việc ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?"
"Là như vậy, ba ngày trước, cửa hàng của tôi bị người khác đột nhập vào, một
đêm kia, tôi cũng không ở nhà, chờ đến khi tôi trở về, em tôi đã bị khóa ở trong
cơ thể này, tôi hỏi thăm các con rối khác ở trong phòng làm việc thì mới biết đã
có chuyện gì xảy ra."
"Sao làm được như thế?"
"Hắn ta phong bế cảm giác của cơ thể Selena đối với bên ngoài, bây giờ Selena
tương đương với là bị nhốt bên trong cơ thể này, không chỉ không có cách nào
thay đổi cơ thể, còn bị loại bỏ chức năng phản hồi lại.
Nó bây giờ có thể trông thấy và nghe thấy ngài, nhưng lại không có cách nào
đáp lại lời ngài nói, tất cả hành vi của nó bây giờ cũng là do tôi đang điều
khiển."
"Selena bị khóa trong cơ thể rồi? Đối phương cũng hiểu kỹ thuật rèn đúc con
rối?"
"Đúng vậy, đối phương cũng là người của gia tộc Voss, cùng họ với chúng tôi,
nhưng đối phương vẫn chỉ luôn sống ở Berne, giữa chúng tôi cũng không có
liên hệ gì.
Trên thực tế, tôi cũng không biết hắn ta đã đến Wien khi nào, cũng không biết
làm sao hắn lại tìm thấy được chúng tôi.
Hắn phong tỏa em gái tôi trong này, mà lại để con rối nói lại cho tôi rằng, hắn
nói, muốn giải phóng em gái tôi khỏi sự giam cầm của con rối này nhất định
phải cầm đao khắc của Yilmaz đến đổi."
"Đao khắc của Yilmaz?"
"Từ xa xưa, có một vị tổ tiên vô cùng ưu tú của gia tộc đã rèn ra 12 thanh đao
khắc, nhưng trải qua nhiều năm tháng, rất nhiều đao khắc đều thất lạc hoặc là
hư hại, hiện tại những thanh còn tồn tại được biết đến có ba thanh."
"Cho nên, hắn muốn lấy đao khắc, mới khóa Selena lại để làm điều kiện trao
đổi?"
"Đúng thế."
"Ba ngày trước?"
"Trước đó, hôm trước tôi có đến đây để tìm ngài Karen, nhưng ngài không có ở
nhà, hôm qua cũng có tới tìm, ngài vẫn không ở nhà, đêm nay rốt cục gặp được
ngài."
"Thật có lỗi, mấy ngày trước tôi đều ở bên ngoài."
"Không không không, ngài không cần nói lời xin lỗi."
"Hắn cho ông bao nhiêu thời gian?"
"Mười ngày, tôi nghĩ hắn cố ý cho ta nhiều thời gian, để cho tôi tự mình thử phá
vỡ phong ấn thất bại, rồi cam tâm tình nguyện đi cầu xin hắn."
"Cái khóa này rất khó phá à?"
"Độ khó cực kỳ cao, nếu không cẩn thận một chút, thì có thể khiến cho ý thức
của em gái tôi bị tiêu diệt, có điều đối với tôi mà nói, rất đơn giản, tôi chỉ cần
một khắc đồng hồ, đã có thể phá giải ra."
"Ông có thể phá giải ra?"
"Đúng vậy, không sai."
"Là sợ làm động đến hắn sao?"
"Đúng, hắn đã dám ra tay với em gái tôi, vậy tôi sẽ lấy mạng của hắn."
"Ta đã biết." Karen nhẹ gật đầu, "Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi."