trong nhóm đầu tiên này chết đi, những đám chạy đến ở phía sau, thực lực đều
cực kỳ bình thường, chỉ có điều là số lượng hơi nhiều một chút.
Bart và Ventura sử dụng nỏ của mình đến giới hạn, Karen để bọn người Pacio
đem quyển trục của mình ra để triệu hồi khí tài chiến tranh thay thế vào.
Pháo Ma Tinh cũng bởi vì phải chịu tải quá nhiều áp lực trong thời gian ngắn
mà nòng pháo xuất hiện vấn đề, Karen hoài nghi là lúc mình sử dụng lần thứ hai
vì cố ý khống chế năng lượng của phát bắn nên dẫn đến việc nòng pháo phải
chịu áp lực quá lớn, cũng may ở chỗ của Muri còn một quyển trục của Pháo Ma
Tinh nữa, sau khi triệu hồi ra lại lập tức bố trí thay thế cái cũ.
Chiến đấu lại kéo dài gần hai giờ, mặc dù trong quá trình này hầu như là một
bên tàn sát bên còn lại, cũng không tiếp tục phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn,
nhưng tất cả khí tài chiến tranh trong tay của cả hai tiểu đội đều đã bị hư hao,
trừ phi đưa đến bộ phận chuyên môn để tiến hành sửa chữa, nếu không thì rất
khó để tiếp tục sử dụng.
Cũng may, trận chiến này cũng đã kết thúc, cũng nhờ vào đám tín đồ cuồng tín
kia vốn cũng không hiểu cách chiến đấu, mà là giống như đám thiêu thân không
ngừng lao vào lửa, việc này đã giúp cho bên phía Karen bớt đi áp lực.
Cuối cùng, Karen ra lệnh cho bốn người Pacio ra khỏi pháo đài để tiến thành
thanh lý những kẻ bị thương và còn sót lại xung quanh pháo đài, đồng thời căn
dặn bọn họ chú ý những thứ đồ sót lại trên mặt đất, tốt nhất là xem xem chúng
đến từ đâu.
Đợi đến khi xung quanh để không còn gì uy hiếp nữa, Karen ngừng quá trình
kết nối với Pháo Đài, nhịn không được mà thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mặc dù việc duy trì 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】 này đã được Lưỡi Hái Chiến
Tranh chịu hết chín phần năng lượng, nhưng sử dụng và điều khiển nó cũng đều
do những người điều khiển tự chịu, ngay cả Karen đều cảm thấy mệt mỏi, thì
càng đừng đề cập đến những người khác.
"Ashley, lại triệu hồi ra một con biết bay để bay lên trời xem xét tình hình."
"Vâng, đội trưởng."
Ashley cũng không tiêu hao quá nhiều sức, từ đầu đến cuối, cô chỉ phụ trách
triệu hồi ra một con yêu thú. Cho nên, sau khi bố trí yêu thú canh gác ở trên trời
xong, cô lập tức lấy ra thuốc bổ sung năng lượng cho mọi người dùng.
Karen chỉ là ngồi ở trên bậc thang, thở hổn hển;
Hai người Bart và Ventura thì hoàn toàn nằm trên mặt đất, hai tay giơ lên,
không ngừng run rẩy. Blanche thì quỳ trên mặt đất bắt đầu nôn ói.
Mas thì dưới sự trợ giúp của Ashley thì cầm máu mũi lại.
Thật ra thì người tiêu hao nhiều nhất chính là Karen, bởi vì anh gần như hỗ trợ
tất cả thành viên trong đội, không có sự hỗ trợ chia sẻ gánh nặng của Karen thì
mọi người trong đội cũng không thể kiên trì đến tận bây giờ.
Nhưng nhìn xem mọi người lúc này đã thành ra như vậy, Karen rõ ràng, nếu đợt
đuổi giết thứ hai bắt đầu, phía bên mình cũng không thể nào chịu nổi.
Cho dù bây giờ Muri có tỉnh lại, dẫn dắt những thành viên trong tiểu đội của
cậu ta, cũng không cơ hội gì, bởi vì toàn bộ khí tài chiến tranh đã hư hại hết,
những khí tài quý giá này, chỉ có thể vứt xuống, không có khả năng khiêng đi
theo.
Karen đứng người lên, mở cửa phòng tắm ra, sau khi Sikinny gật đầu với Karen
thì đi ra ngoài, Muri nằm trong bồn tắm từ từ mở mắt ra.
"Cậu trái lại có vẻ ngủ rất thoải mái đấy, bỏ qua cả cuộc chiến lúc nãy."
"Cuộc chiến lúc nãy?" Muri hơi nghi ngờ mà nhìn khung cảnh xung quanh,
"Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Cánh Cổng Luân Hồi rồi sao?"
"Đây là phòng tắm bên trong Pháo Đài Hắc Ngục của ta."
"A, thì ra là thế sao, vậy tôi lúc trước … "
"Cậu đứng lên đi, ta nằm một hồi, ta có chút mệt mỏi, muốn biết tình hình bên
ngoài thì tự đi mà hỏi, giúp ta quản lý một chút."
"A, được rồi."
Muri lập tức xoay người bò dậy, sau đó run run rẩy rẩy đứng người lên từ trong
bồn tắm. Karen nằm vào trong bồn tắm, bồn tắm rất lớn, ở trong cũng không có
nước.
Chờ đến khi Muri rời khỏi đây, Karen cầm lấy túi nước, mở nắp ra, bắt đầu đổ
nước lên mặt mình, anh muốn dùng phương thức này để bản thân mình thư giãn
và tỉnh táo một chút.
Sau một lát, Muri đẩy cửa vào một lần nữa, nói: "Có một vật rất quan trọng."
Muri lấy từ trong ngực ra một thứ giống như một hạt đậu màu vàng, đây là bộ
phận ký ức của Gaitanbert tách ra trước khi hắn chết. Điều đáng được ăn mừng
đó là, sau khi hắn tách rời xong thì mới bị cấm chế giết chết.
Karen đưa tay nhận lấy hạt đậu màu vàng này, nó rất yếu đuối, yếu ớt đến nỗi
không thể nhìn xem bên trong, nói cách khác chỉ cần Karen còn muốn cầm nó
trở về giao nộp cho lãnh đạo của Trật Tự thì mình cũng không thể nhìn lén bí
mật trong đoạn ký ức này.
"Còn có một việc, bọn người của Pacio vừa mới dựa theo mệnh lệnh của anh
mà xử lý đồ đạc mà đám người kia để lại, phát hiện bên trong có không ít thứ là
tới từ Thành Hesse và Hang Đá Hắc Ám, bên trong những món đồ này còn có
thẻ thân phận của hai nơi này, tuy nhiện, tạm thời còn chưa phát hiện thẻ thân
phận đến từ Thung Lũng Rực Cháy."
"Không phát hiện kẻ đuổi giết tới từ Thung Lũng Rực Cháy?"
"Đúng thế."
"Được rồi, ta đã biết."
"Bước kế tiếp của kế hoạch, chúng ta có lẽ cũng nên rời đi."
"Để cho ta lại suy nghĩ thêm một hồi."
"Được." Muri thối lui ra khỏi phòng tắm.
Karen mím môi, không có người của Thung Lũng Rực Cháy tới … việc này
cũng không nên a.
Bởi vì vị trí hiện tại của bọn họ, thành trấn lớn xung quanh ngoại trừ Đầm Nước
Tưởng Niệm ra thì cũng chỉ có ba khu thành trấn này, vì cái gì mà hai thành trấn
kia đều có người tới truy sát, duy nhất chỉ có Thung Lũng Rực Cháy là không
có ai?
Trừ phi, Thung Lũng Rực Cháy đã phát sinh ra tình huống đặc biệt nào đó.
Karen rõ ràng, phía dưới lòng đất của Thung Lũng Rực Cháy là một khu cung
điện, mà cung điện kia đã từng là nơi nghỉ ngơi của Ranedal trong lúc vào đây
để đổ rác, Kevin đã từng nói, bên trong không chỉ có dấu ấn tinh thần mà nó để
lại, mà còn có không ít con rối mà nó ép buộc người của gia tộc Voss chế tạo
cho mình.
Hiện tại xem ra, dấu ấn tinh thần của Ranedal bị kích thích cũng đã thức tỉnh?
A, cũng đúng, Bích Thần Rylisa thức tỉnh, không nói đến việc uy nghiêm của
Thần, đủ để cho phần lớn những kẻ đang ngủ say đều tỉnh lại, nếu nói đến ân
oán giữa Rylisa và Ranedal, thì dấu ấn tinh thần kia của Ranedal muốn không
thức tỉnh cũng khó.
Trước đó mình sở dĩ tránh đi đến Thung Lũng Rực Cháy, là bởi vì trên người
của mình có mùi vị của Ranedal, Kevin cũng đã cảnh báo anh, nếu như tới gần
nơi đó thì rất có thể sẽ kích thích dấu ấn tinh thần của nó thức tỉnh, sau đó tạo
thành kết quả không tốt.
Bây giờ, một là dấu ấn tinh thần của Ranedal có lẽ cũng đã thức tỉnh; thứ hai là
trên người mình đã không có mùi vị của Ranedal.
"Ha ha ha..."
Karen nở nụ cười, bởi vì anh đã tìm ra cách để tránh khỏi đợt truy sát thứ hai.
Karen muốn đến Thung Lũng Rực Cháy, dẫn những tên đuổi giết mình đến nơi
đó.
"Như thế này mới đúng chứ, ân oán của Thần, vốn là nên giao cho Thần giải
quyết."