Bart chỉ tay về chiếc xe tang ngừng ở đằng xa, cậu ta còn nhớ rõ lúc trước khi
mọi người cùng nhau đi tham gia cuộc tuyển chọn cuối cùng, là ngồi xe tang để
đến cao ốc giáo vụ, phóng viên không chỉ phỏng vấn Karen còn chụp hình rồi
đăng bài trên Tuần Báo Trật Tự, đưa tới tiếng vang không nhỏ.
Alfred lắc đầu, nói: "Lúc trước còn trẻ tuổi, cần tùy ý; thiếu gia bây giờ, cần
chững chạc."
"Trẻ tuổi?"
Vừa mới xảy ra được bao lâu, đã không còn trẻ tuổi nữa à?
Alfred nhìn Bart một chút, nói: "Tuổi trẻ và sự chững chạc, có đôi khi thật sự
không có liên quan lớn đến tuổi tác."
"A, vậy sao."
"Thật ra thì cũng có thể mang theo mười mấy cái quan tài đi cùng, để tăng thêm
một chút nhiệt độ đối với cuộc hành động lớn tiếp theo.
A không, nếu như vậy cũng không được, nếu quá cấp tiến, có lẽ người ở phía
dưới sẽ thích, nhưng người bề trên sẽ cảm thấy quá phá cách và không cẩn
trọng.
Mà với địa vị bây giờ của thiếu gia, còn không thích hợp để làm hành động
mang tính chính trị như vậy, Trưởng khu và Bộ trưởng ngược lại là phù hợp."
Bart hơi nghi nhờ một chút nói: "Ngài Alfred, câu nói này của ngài nói có chút
quá thực tế, thật ra thì ta không có ý tứ gì khác, ta tán thành cách nói này, nhưng
cái này có chút không giống với cảm giác bình thường của ta đối với ngài."
Alfred rất bình tĩnh mà hỏi thăm: "Có phải trong cách nhìn của cậu, ta bình
thường thích kể một vài lời nghe có vẻ kỳ lạ, giống như là người truyền giáo
đang lải nhải hay không?"
"Ta..."
Alfred nhún vai: "Ước mơ mà chỉ nói suông thì không có ý nghĩa chút nào, nhất
định phải hiểu được một đạo lý, đó chính là ước mơ nhất định phải dựa vào thủ
đoạn thực tế mới có thể thật sự thực hiện."
"Vâng, đã rõ."
"Ta và thiếu gia ngồi chung một chiếc xe, cậu ngồi ở đằng trước, dựa theo quá
trình trong nhiệm vụ bảo an mà duy trì khoảng cách thích hợp."
"Đã hiểu."
Alfred ngồi vào ghế lái phụ của chiếc xe Pens second-hand, Wilker lái xe,
Karen thì một mình ngồi ở hàng ghế sau.
Chiếc xe Pens second-hand màu đen sau khi cải tiến không chỉ được khắc thêm
trận pháp, nội thất bên trong cũng được thay mới, Karen ngồi ở đằng sau cảm
thấy cực kì thoải mái dễ chịu, rõ ràng anh đã ngủ đủ, bây giờ dưới ánh nắng
buổi sáng chiếu xuống, lại muốn nhắm mắt lười biếng thêm một chút.
"Thời tiết của Wien thật là tồi tệ." Wilker vừa khởi động xe vừa oán trách, "Gặp
được thời tiết tốt một lần thậm chí có thể khiến ta cảm động đến muốn khóc."
Karen mỉm cười nói: "Điều này nói rõ rằng cậu càng lúc càng giống một người
Wien, bởi vì người Wien gặp mặt nhau đều sẽ phàn nàn về thời tiết."
Wilker thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Karen ngồi ở phía sau, cũng
cười đáp lại nói: "Chủ nhiệm, may mắn lời này là từ trong miệng của ngài mà
nói ra, nếu đổi lại người khác, ta sẽ cảm giác là hắn đang giễu cợt ta."
"Ừm, cái gì đã cho cậu ảo giác rằng lời này nói ra từ miệng của ta sẽ không phải
là lời giễu cợt vậy?"
"Ha ha, đúng, chủ nhiệm, sắp xếp cụ thể tiếp theo sẽ là gì?"
"Chức vị sao?" Karen đang chuẩn bị tự mình giải thích về sự sắp xếp chức vị
tiếp theo một chút, nhưng Wilker lại gián đoạn mất.
"Alfred đã nói với ta về sự biến động trong chức vị rồi, chủ nhiệm, ta không
thèm để ý đến cái này, ta đối với đãi ngộ hay chức vị, thật sự không coi trọng, ta
muốn một nơi có thể làm việc."
"Về sau sẽ tốt, Wilker, ta cam đoan với cậu."
"Chủ nhiệm, ngài thật sự không cần phải như vậy, như vậy thì sẽ có vẻ rằng ta
không hiểu chuyện, thật ra thì việc mà ta muốn hỏi đó là hành động tiếp theo
nhằm vào ban quản lý đại khu thành phố York, nên được sắp xếp như thế nào?"
Trong việc xử lý công vụ, cũng chính là nói về năng lực, Wilker có năng lực
chuyên nghiệp không kém hơn Alfred, trong vụ án của Vicole, chính là nhờ có
hai người bọn họ phối hợp, mới giúp Karen tạo ra một hoàn cảnh tốt đẹp đó chỉ
là cần ra tòa biện luận.
"Cậu cho rằng là Alfred cố ý không nói cho cậu sao?" Karen hỏi.
Wilker quay đầu nhìn thoáng qua ngồi ở vị trí kế bên tài xế Alfred, nói:
"Chủ nhiệm, ta không có nghĩ như vậy, bởi vì ta cảm thấy Alfred ước gì ta có
thể tiếp nhận những chuyện này, sau đó anh ta xong chuyện để đi bận rộn những
việc mà anh ta thật sự cảm thấy hứng thú."
Alfred đáp lại nói: "Đúng vậy, không sai."
Karen đổi một tư thế ngồi khác, nói: "Thật ra, ta cũng không biết."
"Ngài cũng không biết?" Wilker hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta cũng không biết. Có thể là vụ án của Vicole cho chúng ta một loại
ảo giác, để chúng ta cảm thấy mình là người đánh cờ, thật ra, bây giờ chúng ta
vẫn chỉ là quân cờ như cũ.
Phía trên, cũng đã sắp xếp xong xuôi."
"Vậy thì có chút vô nghĩa." Wilker có vẻ hơi thất vọng, "Vẫn nên có chút khiêu
chiến thì mới thú vị."
Alfred phản bác: "Sở dĩ chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ trước khi làm việc, mục
đích đúng là để những việc có khả năng thay đổi kia, trở nên đơn nhất và buồn
tẻ."
Đội xe rất nhanh đã lái vào cổng lớn của tòa nhà tổng bộ rồi vào bãi đổ xe, để
Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn đó chính là, hôm nay ở đây nhiều xe một
cách lạ thường, mà anh còn nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đặc thù.
"Hôm nay náo nhiệt như vậy sao?" Wilker cũng cảm thấy rất tò mò, "Giống như
là có chuyện gì sắp xảy ra vậy."
Cậu ta ngược lại cũng không ngu ngơ mà hỏi: Sẽ không phải là vì đại hội biểu
dương chủ nhiệm ngài đâu nhỉ?
Bởi vì việc này hiển nhiên là không thể nào, Ventura có thể hỏi như vậy, còn
nếu Wilker hỏi như vậy, sẽ khó tránh khỏi mang lại cho người nghe cảm giác bị
trêu chọc.
Đang lúc Karen chuẩn bị đi vào tòa nhà, lại trông thấy ba chiếc xe tải chạy đến,
một đám thần quan Trật Tự từ trong tòa nhà bước ra, bắt đầu vận chuyển đồ đạc
trên xe hàng, từng chiếc quan tài tiếp nối nhau được đưa xuống.
Alfred bước lên trước hỏi thăm một chút, nhận kết quả lập tức quay lại báo cáo:
"Thiếu gia, đây là quan tài do bộ trưởng Bernie đặt, chắc là hắn ta cần dùng."
Đối với chuyện này, Karen cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn và giật
mình.
Dù sao thì cũng không chỉ một mình Karen muốn có được cơ hội để thăng tiến,
người khác vẫn đang cố gắng giống như vậy