Một lúc sau, Fanny hỏi lại: "Tại sao cậu không hỏi anh ta là ai? Cậu ban ngày
không phải đã cùng bọn họ đều nhận thức sao? Cậu có nhớ tên mọi người
không? "
"Nhớ kỹ. "
"Cậu không tò mò đó là ai sao?" Fanny hỏi,
Karen nói, "Giờ cô không phải là nhân viên ngoài biên chế nữa."
"Lăn! " Fanny trực tiếp ném bộ cắt móng tay xuống thảm, nhìn Karen bất lực:
“Trò chuyện với cậu thật chán, tôi không có cảm giác mong đợi, hay là do tôi
không có cảm giác này. "
"Tôi xin lỗi... "
"Đúng, cậu đã đoán đúng rồi, anh ấy đã chết.. "
Karen gật đầu.
"Cậu có biết hai từ cuối cùng anh ấy nói với tôi khi nằm trong vòng tay tôi
trước khi chết vì vết thương nghiêm trọng không?"
Cuối cùng... hai câu?
Karen nhìn Fanny vẻ mặt xấu hổ.
" Cậu thử đoán xem? " Fanny thúc giục.
“Lần sau đi ngủ, cô có thể không nhắm mắt lại không.”
“Lăn!” Fanny mắng.
Rõ ràng, Karen đã đoán đúng.
“Câu thứ hai, đoán đi!”
“Tôi không đoán được,” Karen nói.
“Mau đoán!”
Karen hướng mắt về cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và nói, “Tôi không muốn
luôn đẩy từ phía sau.”
“Fuck!!!”
Fanny nổi khùng lên.
“Lăn không lăn a?” Peia bị đánh thức, nằm ở trên giường nghiêng thân mình tay
chống đầu và nhìn phía này, “Tôi có nên để giường laij cho hai người rồi ra
ngoài không?”
“Nếu tôi không biết điều đó rằng câu ấy đã được chứng thực bởi thần phó, tôi
thật muốn tự hỏi không biết tên này có phải là người ẩn nấp và mê hoặc dị ma
trong hàng ngũ của Trật tự thần giáo hay không!”
Karen liếm môi, có chút bất lực, anh không muốn tiếp tục cái đề tài này ngay từ
đầu.
“Haha.” Peia bật cười, “Người mới rất thú vị, thật đấy.”
“Cô có thể trò chuyện với cậu ấy về lịch sử mối quan hệ tình cảm của mình.”
Fanny đề nghị, “Tin tôi đi, sẽ có bất ngờ.”
“A, tôi không ngốc đâu, tôi đã sớm tỉnh, liền thấy cô lôi kéo người ta tán gẫu
kết quả bị người ta dăm ba câu liền quần lót đều lột xuống dưới, a không, là trực
tiếp chùm chăn trên đầu, thực sự thú vị.”
" Đội trưởng đã từng mô tả về cậu ấy, đội trưởng nói rằng cậu ấy được ông
Pavaro giới thiệu, và cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật sáng chói hoàn
toàn khác trong đội của chúng ta.
Bây giờ tôi thấy rằng cậu ấy thực sự đen tối hơn chúng ta. "
" Haha. "Peia bước xuống giường, cô nhặt một bộ quần áo mặc vào người, đi tới
và châm một điếu thuốc rồi nhìn Karen nói: "Cái này không tốt sao, cô thật sự
mong đợi một tiểu bạch thỏ trong đám chó săn của chúng ta. Đến lúc đó, ai sẽ
chết để bảo vệ cậu ta, đó sẽ được gọi là dày vò. "
Karen hỏi:" Hành trình hôm nay... "
Fanny nói: "Đơn đăng ký hành trình hôm nay đã được áp dụng, và tôi sẽ đến
trang viên Ellen định lúc 10 giờ sáng. Bọn họ hỏi chúng tôi có cần bổ sung thêm
thiết bị an ninh hay không, nhưng tôi đã từ chối với danh nghĩa thuyền trưởng.
Chà, bản thân đội trưởng nhất định sẽ từ chối. "
"Đương nhiên là từ chối, một phần thưởng nhiệm vụ nhưng tính toán cuối cùng,
giữa các đội khác can thiệp dù chỉ là lộ mặt, cuối cùng chắc chắn phải cãi cọ. "
Peia nói.
“Ngoài ra, còn một điều nữa, hành trình truyền giáo của chúng ta sẽ bị kéo dài.”
Fanny nói, “Theo ý của bên trên, nếu cuộc đàm phán suôn sẻ, Trật tử thần giáo
sẽ thành lập văn phòng truyền giáo trên đảo Darkmoon, và gia tộc Darkmoon sẽ
cho phép một số ít người dân trên đảo và các thành viên trong gia tộc được phép
tin vào tôn giáo của chúng ta. Và tiểu đội của chúng ta sẽ chịu trách nhiệm hộ
tống phái đoàn của Ophelia tiểu thư trở về và một số người hộ tống sẽ Ở lại đảo
Darkmoon để làm công việc truyền giáo các thứ. "
Karen hỏi:" Điều đó không phải có nghĩa là phần thưởng cho nhiệm vụ của
chúng ta lần này sẽ nhiều hơn.
“Giống như là hai nhiệm vụ khen thưởng, làm như một cái nhiệm vụ tới làm.” "
Peia nói.
Fanny cười nói: "Quan trọng nhất là theo lệ thường, khi chúng ta rời khỏi đảo
Darkmoon, nhà Darkmoon nhất định sẽ cho chúng ta thêm phí vất vả, phí vất vả
này nhất định sẽ không thấp, có thể gọi là chúng ta đã cùng nhau thực hiện ba
cái nhiệm vụ."
Peia xúc động nói:" Ôi, tôi yêu thành phố York, đây mới gọi là nhiệm vụ, à
không, đây mới gọi là chân chính kỳ nghỉ! "
...
Buổi sáng, chuông cửa vang lên.
“Đi thôi.” Fanny.
“Đi thôi.” Peia nói.
Karen đứng dậy mở cửa, chính là người giúp việc đứng ở cửa nói với Karen:
“Tiểu thư muốn mời ngài Karen đi ăn sáng.”
“Được rồi.”
Karen bước sang phòng đối diện, xe ăn đã đẩy đến chỗ này, trên đó có các loại
thực phẩm vô cùng phong phú, một số món anh đã ăn trong bữa tiệc tối qua,
còn một số món anh chưa ăn bao giờ.
Tiêu chuẩn bữa ăn này thực sự cao đến mức thái quá, ngay cả bữa sáng cũng xa
hoa như vậy.
Karen cầm đĩa của mình lên, chất thức ăn vào đĩa, ngồi xuống và bắt đầu
thưởng thức.
Ăn hết một đĩa, anh lại đứng dậy đi về phía xe ăn, xếp thêm một đĩa rồi ngồi ăn
tiếp.
Anh cảm thấy bữa sáng này có lẽ đã tốn hơn ba tháng lương của ông Pavaro.
Từ đầu đến cuối, Ophelia chỉ nhấp vài miếng, còn phần lớn thời gian đều vừa ăn
vừa nhấp ngụm sữa và mỉm cười mà nhìn Karen.
Karen trong lòng nói: Thật là bại gia, sữa bò không mua được trong cửa hàng
sao?
Rốt cuộc, Karen đã ăn no.
“Đồ ăn của Wien không đáng sợ như tôi nghĩ trước khi đến đây.” Ophelia bật
cười.
“Vì đồ ăn mà cô ăn, thưa tiểu thư, không phải là thứ mà người Wien bình
thường có thể ăn.”
“Ồ, ý anh là, thật tiếc khi tôi đã không nếm thử?”
“Không, đó là một loại may mắn.”
“Haha, anh luôn làm tôi vui vẻ đó, Karen tiên sinh. "
Lúc này, người hầu gái Tân Lạp nhắc nhở:" Thưa tiểu thư, cô có thể chuẩn bị
cho hành trình hôm nay. "Sau đó, cô ta nhìn Karen, điều đó có nghĩa là Karen
có thể tránh trước.
“Ừ.” Ophelia gật đầu.
“Thưa tiểu thư, tôi sẽ đợi ở bên ngoài.” Karen đứng dậy đi đến xe ăn một cách
tự nhiên, “Thưa tiểu thư, tôi sẽ giúp cô đẩy xe ăn ra.”
“Được rồi, làm phiền… anh.
” Không có gì rắc rối đâu Karen tiên sinh.” Tân Lạp bước tới và nói.
“Không sao, tôi rất vui được phục vụ tiểu thư, không cần khách khí.” Karen
cười nói, nhất định đẩy xe ăn ra khỏi phòng, đóng cửa xong liền đi thẳng sang
phòng đối diện. Peia cùng Fanny đứng dậy và đi qua ngay lập tức.
"Đến đây, có ăn đồ ăn ngon."
"Haha, thật tuyệt vời! Món này đã vượt qua tiêu chuẩn bữa ăn của khách VIP
của khách sạn Ankara rồi. Khẳng định họ phải tự mình gọi món đó. Không hổ
danh là đại gia tộc ở Đảo Darkmoon, họ cũng đã gọi những món ăn cho buổi
sáng như thế này, thật là quá xa xỉ. "
“Nhiều như vậy a, chúng ta ăn trước, dư lại lấy túi đóng gói chờ lát nữa cấp đội
trưởng bọn họ đưa đi, đội trưởng thích nhất tích long thịt nướng.”
Karen cười nói: “Hai cô ăn trước, tôi tới tìm túi đóng gói.”
Ở phòng đối diện,
Ophelia nhìn vào nơi đặt xe đẩy đồ ăn, và lấy tay che bụng.
Cô là một người tập võ, một trong những đặc điểm của người tập võ là có lương
cơm ăn rất lớn, mỗi bữa ăn cần ăn nhiều, cô không ăn nhiều trong bữa tiệc tối
qua, và chỉ quan tâm về giao lưu.
Và vừa rồi, trước mặt Karen, cô cảm thấy rất xấu hổ khi để lộ ra lượng ăn cơm
của chính mình, nên chỉ uống một chút sữa để giảm cơn đói của mình, và nghĩ
rằng sẽ ăn nhiều hơn sau khi Karen đi, nhưng...
"Anh ta.. Thế nhưng đem xe đồ ăn đẩy đi.”
Ophelia cắn môi và nói có chút ủy khuất:
“Tôi đói quá…”