Tự màu đen, chui vào bên trong chiếc quan tài trước mặt.
Trước hết tiến vào ý thức của Lão Saman, nếu không có cái gì ngoài ý muốn, ở
chỗ này, Karen cũng sẽ nhìn thấy Bá tước Recar.
Từ sau khi Karen giúp bọn họ nối liền "Lối đi", về sau ở trong cuộc sống giống
như giấc mộng này, bọn họ thường xuyên tập hợp lại một chỗ, cho dù tính tình
bọn họ cũng không hợp nhau, nhưng nơi này, chỉ có hai người bọn họ.
Một nhà triết học của Nguyên Lý Thần Giáo trước kia từng viết một câu trong
nhật ký của mình:
Làm sao có thể xác định mình còn sống hay không? À đúng rồi, ta đang cô độc.
Karen đến, để bọn họ thật vui mừng, Karen cũng cực kỳ kiên nhẫn ngồi xuống,
kể lại một ít chuyện xảy ra ở bên ngoài gần đây.
Chờ sau khi kể xong, Karen cảm thấy có chút khát nước, Lão Saman bưng một
ly trà đưa tới.
Karen tiếp nhận ly trà, nhìn thoáng qua nước trà, uống trà ở chỗ này, chẳng phải
là tự lừa mình dối người?
Nhưng mà rất nhanh thì Karen đã uống hơn nửa ly, dù sao thì mình cảm thấy
khát nước khi "nói chuyện" ở đây thì chẳng phải cũng là lừa mình dối người
sao?
"Ngài thăng chức thật nhanh." Bá tước Recar phát ra lời cảm khái.
"Trước mắt đến xem, tạm thời là đã chấm dứt." Karen nói.
"Không, ngài còn trẻ." Bá tước Recar rất chân thành nói, "Tất cả sóng gió trên
đời này, đều e ngại thủy thủ tuổi trẻ!"
"Ừm, tạ ơn."
Karen đứng người lên, kết thúc trò chuyện, anh chuẩn bị rời đi, Alfred phía
ngoài chắc hẳn cũng sắp bố trí xong.
Nhưng mà trước khi rời khỏi, Karen vẫn chủ động nói:
"Ta sẽ mau chóng tìm phương pháp để các người có thể thức tỉnh, ta tin tưởng,
thời gian này sẽ không quá lâu."
"Haha, chúng ta cũng không vội."
"Đúng vậy, mời ngài chăm sóc tốt chính mình."
Karen nhẹ gật đầu, anh anhbiết, trong lòng hai vị này chắc chắn là rất gấp gáp,
nếu như chết hẳn không còn phiền não thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác
mình khôi phục bọn họ, hiện tại chẳng khác nào là để bọn họ "Ngồi tù" trong
trạng thái tỉnh táo.
Nếu như không có cái "Hi vọng" này treo ở đó, bọn họ thật ra là đang chịu sự
tra tấn.
Chỉ có điều là, mình cũng không rõ ràng đến lúc nào mình mới có thể thức tỉnh
loại năng lực kia của Xiềng Xích Trật Tự, luôn cảm thấy rất gần rất gần, nhưng
lại giống như là cách một màn ngăn, hoàn toàn không biết phải xuyên qua ở nơi
nào.
Rời khỏi mộng cảnh, mở mắt ra, Karen về tới khu vực trung ương nơi 12 chiếc
quan tài vây xung quanh.
"Thiếu gia, thuộc hạ đang chuẩn bị đi gọi ngài, ha ha, đã bố trí xong."
Karen nhìn lướt qua trận pháp trên đất, đây là sự tập hợp của mấy trận pháp,
mỗi một cái nếu bố trí riêng lẻ thì cũng không khó, nếu trong tay có đủ tài liệu,
Karen thậm chí có thể bố trí ra rất dễ dàng và nhanh chóng, nhưng điểm phức
tạp nằm ở việc điều chỉnh các điểm tiếp nối, không thể để cho bọn chúng lúc
cùng vận chuyển gây ảnh hưởng nhau, ở điểm này cần phí thời gian dài và sức
lực để bổ sung.
"Về sau nếu như gặp phải tình huống đột ngột phát sinh, hẳn là không trông cậy
được vào sức mạnh của Loya."
"Đúng vậy, thiếu gia, nhưng mà lấy địa vị hiện tại của ngài, tình huống đột ngột
phát sinh chắc hẳn là càng ngày càng ít mới đúng, mặt khác, không phải còn có
đám người Muri sao?" Alfred nhẹ nhàng xoa cổ tay của mình, "Bọn họ, sẽ dùng
sự trung thành của mình, mãi mãi đứng trước mặt của ngài, vì ngài mà tranh thủ
cơ hội tốt nhất."
"Đúng vậy, Bộ trưởng." Muri lập tức tiếp lời.
"Ừm, cực kỳ tốt."
Karen chỉ có thể cảm khái ở trong lòng, xem ra việc giáo dục tư tưởng của
Alfred gần đây tiến triển rất khá.
Trận pháp khởi động, tay trái Karen cầm đồng xu Varax, tay phải cầm quyển
trục, mặt nạ màu bạc lại xuất hiện trên mặt.
Sau một khắc, dưới chân xuất hiện một vòng xoáy màu đen, vòng xoáy trước
hết mở rộng, cuối cùng bắt đầu thu nhỏ, biến thành một vòng tròn chừng nửa
mét vuông, dần dần thực chất hóa.
Dựa theo quá htrình bình thường, Loya có thể thông qua nơi này, đưa một phần
sức mạnh của mình ra.
Chỉ có điều lần này, Karen là ném một món đồ vào, anh cúi người, vứt quyển
trục vào bên trong, quyển trục biến mất không thấy gì nữa.
...
"Nghe đây, các người đều là một đám phế vật, các người khổ công nghiên cứu
phương án vượt ngục vô số năm, phát động vô số lần vượt ngục đều thất bại, ta
đều cảm thấy xấu hổ thay các người!"
Loya đổi một bộ thần bào màu đen, chống nạnh, không khách khí chút nào mà
trào phúng một đám khí linh đang đứng xung quanh mình.
Cái đám khí linh này, mỗi ngày không phải đang vượt ngục đều là đang chuẩn
bị vượt ngục.
Bọn chúng vẫn luôn thất bại, nhưng xưa nay không từ bỏ, trên mức độ nhất
định, đây cũng là một tiêu chuẩn sàng lọc rất cao, dù gì thì có thể chịu đến bây
giờ còn duy trì sự nhiệt tình phấn đấu, trên phương diện "Lập trường chính trị"
thì tuyệt đối rất đáng đángtin.
Ít nhất, bọn hắn tuyệt đối sẽ không mật báo!
"Loya, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"
"Nhóc con, đừng tưởng rằng bình thường chúng ta nuông chiều ngươi, thì ngươi
có tư cách nói như vậy với chúng ta."
"Chúng ta là nhìn thấy tuổi tác của ngươi nhỏ nhất, mới che chở ngươi, không
muốn thấy ngươi bị bắt nạt."
"Ngươi dám làm bẩn sự nghiệp vinh quang của chúng ta!"
"Xem ra ta phải dạy dỗ người một chút, ha ha."
Người phụ nữ váy xanh đứng ở bên cạnh, giữ im lặng, cô cũng không phải là
đang suy tư "Anh Karen" của Loya là vào đây bằng cách nào, cô ta là đang tò
mò, vì cái gì trên người "Anh Karen" của Loya, sẽ có khí tức để mình thấy rất
thoải mái, cực kỳ lạ lẫm nhưng lại cảm giác rất quen thuộc thân thiết.
Nghĩ tới đây, lúc người phụ nữ váy xanh nhìn về phía Loya, trong mắt toát ra
một sự áy náy: Loya vẫn luôn tự nhủ "Anh Karen" tốt bao nhiêu, có sức hút thế
nào, xem ra... Có thể là thật.
Nếu không, mình căn bản là không cách nào giải thích cái được cái ấn tượng tốt
này đến từ đầu, mình thế mà có cảm giác thân thiết với một người thậm chí
chưa từng thấy mặt?