bại trận, thậm chí sẽ không kết thúc khi một bên diệt vong và bị huỷ diệt, bởi vì
ý muốn của cả hai không chỉ là muốn xoá đi thể xác và linh hồn của đối phương
mà là cả những dấu ấn liên quan đến tinh thần.
Ngươi không nên chán ghét cuộc chiến trước mắt này, bởi vì cuộc chiến này
cũng đã bắt đầu từ kỷ nguyên trước và kéo dài tiếp diễn đến bây giờ.
Chỉ có điều bởi vì chúng ta nhất thời hùng mạnh, kẻ địch nhất thời lỏng lẻo
mềm yếu, để chúng ta nghĩ lầm rằng cái thứ hoà bình chúng ta từng trải qua này
là bẩm sinh, là chuyện đương nhiên."
Lúc nói đến đây, trong đầu Karen không khỏi lại xuất hiện bóng người ngồi đưa
lưng về phía mình kia.
A,
Khi những tín đồ của các Thần Giáo kia, biết Thần của mình là bị Thần Trật Tự
chặn đường, tách rời ở ngoài kỷ nguyên cho nên mới không thể nào trở về…bọn
hắn, rốt cuộc sẽ điên cuồng và phẫn nộ đến dường nào.
Thân là tín đồ Trật Tự, thật ra ngươi vốn không được lựa chọn;
Bởi vì Thần mà ngươi tín ngưỡng, cũng đã sớm đưa ra quyết định giúp cho
ngươi, đặt ngươi ở vị trí đối lập với toàn bộ giới giáo hội.
Meriye hỏi: "Thưa ngài, những lời mà ngài vừa nó có thể để ta ghi vào bản tin
tiếp theo không?"
"Có thể."
"Ta có thể tiến hành bổ sung những điểm khác, nhưng ta cảm thấy còn thiếu
một lời kết, hi vọng ngài có thể nói thêm.”
Karen nhẹ gật đầu,
Nói:
"Vứt bỏ ảo tưởng, chuẩn bị chiến đấu."
Meriye do dự một chút, hỏi:
"Thế nhưng chúng ta đã khai chiến, chiến tranh đã đang tiến hành rồi, cũng đã
đang chiến đấu."
"Đúng vậy, nhưng mà, có số ít người, vẫn còn không vứt bỏ ảo tưởng của
mình."
...
Miegel đi vào văn phòng của Người Cầm Roi, trong tay bưng một chồng tài liệu
cao, lúc đến trước bàn làm việc, hắn phân loại tài liệu rồi sau đó rút số báo mới
của Tuần Báo Trật Tự ra, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Người Cầm Roi, trên Tuần Báo Trật Tự hôm nay có đăng một bài phỏng vấn
của quân đoàn trưởng Karen ở chiến trường."
Verden ngừng việc đang làm, duỗi tay ra.
Trong lòng Miegel có chút thoải mái, hắn cảm thấy, sự “khao khát” của Người
Cầm Roi đối với quân đoàn trưởng Karen bây giờ đã đến một mức độ mà người
thư ký như mình khó lòng hiểu được.
Verden để tờ báo trước mặt mình, ánh mắt quét qua, cuối cùng, như ngừng lại ở
trên câu nói cuối cùng.
"Vứt bỏ ảo tưởng, chuẩn bị chiến đấu."
"Có số ít người vẫn còn không vứt bỏ ảo tưởng."
Verden có chút nôn nóng mà nhích người, muốn đứng lên, lại không đứng lên,
muốn nghiêng người, lại không nghiêng được, muốn lấy ly nước, bàn tay vươn
đến một nửa lại thu về.
Cảnh này khiến Miegel ngây người, vẻ mặt như thấy quỷ, bởi vì bộ dạng của
Người Cầm Roi bây giờ giống như đang thấy quỷ
"Người Cầm Roi."
"Cút."
"Người Cầm Roi?"
"Cút!"
"Vâng!"
Miegel lập tức lộn nhào chạy ra khỏi văn phòng.
Verden dùng tay vỗ bàn làm việc, bàn làm việc dùng chất liệu đặc thù mà chế
thành, không bị hư hại, nhưng bởi vậy tạo ra chấn động đáng sợ, khiến cho sông
băng bốn phía bắt đầu sụp đổ trên diện rộng, Auggie đều không thể không
ngẩng đầu, trồi lên từ trong đầm băng.
Qua một hồi lâu, Verden mới yên tĩnh lại, sắc mặt của hắn xanh xám.
Cho đến tận nay, đối thủ khó đối phó nhất mà Karen gặp phải đó là Đại chủ giáo
đương nhiệm của đại khu thành phố York - Bern.
Bern từng nhiều lần “ngửi ra” dấu vết của Karen, nhưng lại bởi vì kỳ ngộ đặc
biệt và tình thế phát triển, để hắn lựa chọn đứng bên cạnh hoặc sau lưng Karen,
hai người cũng không thật sự xung đột trực tiếp.
Loại người gần như cả đời đều sống trong bóng tối như Bern, giống như là một
hoạ sĩ tôi luyện kỹ nghệ đến mức thuần thục, có thể quên đi cái gọi là quá trình
cứng nhắc, đi tìm kiếm sự linh động cùng thoải mái, mà những nhân vật lớn
trong các cơ quan đặc thù thì bọn hắn cũng có thể có cảm giác “nghệ thuật”
tương tự trên phương diện này.
Không cần manh mối và chứng cứ hoàn chỉnh, có đôi khi thật sự là bằng một
loại giác quan thứ sáu đáng sợ là đã có thể cảm ứng được chân tướng phía sau
sự việc.
Trình độ của Verden trên phương diện này đương nhiên là vượt xa Bern.
Cho nên từ trong bản tin này, hắn nhạy bén phát hiện được một thứ mùi vị vào
cái ngày mình trở về từ tiền tuyến, ở trong Thần Điện công vụ cùng với Đại tế
tự.
Đại tế tự đang chỉnh đốn đội ngũ của mình, Karen nói muốn vứt bỏ ảo tưởng
chuẩn bị chiến đấu.
Trong mắt người ngoài thì hai chuyện này không có gì dính chung với nhau,
nhưng Verden xác định, trong này tất nhiên có một tính chất đặc biệt tương tự
nhau! Lúc trước Verden không kiềm nén được cảm xúc cũng là do bắt nguồn từ
đây.
Khi trước, chẳng qua là hắn cảm thấy Karen giống với Đại tế tự khi còn trẻ, các
loại tính chất tương tự nhau từ phong cách xử sự, thói quen hành vi, năng lực
phát triển, chúng là khách quan, hiện thực, lý tính.
Nhưng giờ phút này, Verden lại ý thức được, giữa bọn hắn có thần vận tương tự.
Hoặc là nói, những điểm mà trước đó mình cho rằng rất giống nhau là bởi vì
mình vẫn không thể bắt được cái thần vận này, chỉ thấy được phần dễ hiểu bên
ngoài.
Hai người này,
Tựa như là cả hai đều biết một cái bí mật không thể công khai của đối phương,
bí mật này, điều khiến phương thức hành động, nhận thức tư tưởng tương đồng
với nhau theo một xu thế.
"À…. "
Verden đưa tay đỡ lấy trán của mình, phía dưới bàn tay, con mắt trợn trừng lên.
Đúng vậy, hắn bắt đầu sợ hãi.
Nếu như nói, lúc trước cảm thấy Karen giống Đại tế tự, làm cấp trên của "tân
Đại tế tự", hắn còn có thể hưởng thụ được khoái cảm;
Như vậy thì bây giờ vừa nghĩ tới mình lại là cấp trên của "Đại tế tự", mình cũng
dám ngồi ở phía trên Đại tế tự, sau đó mặt của Karen biến thành Norton, thứ mà
Người Cầm Roi như hắn cảm nhận được là sự khủng hoảng mãnh liệt đến nỗi
làm linh hồn run rẩy.
Sự khủng hoảng này vượt ra khỏi uy hiếp của cái chết, bởi vì Verden đang có
cảm giác làm cấp trên của Karen là một sự đại nghịch bất đạo.
"A ai …."
Verden thở dài một hơi sau đó lại hít sâu một hơi.
Hắn duỗi ra tay, cầm tờ báo kia lên một lần nữa, không phải tiếp tục xem tin tức
phía trên, mà là trong đầu đang nhanh chóng cân nhắc một ý định.
Mình có nên đi tìm kiếm xem hay không, bí mật kia là cái gì?