kính, nhưng nếu như chỉ có hai người chúng ta mà nói lời nói như vậy, không
cần thiết phải làm như thế, bởi vì biểu diễn cho ai nhìn đây?"
Biểu diễn sao... Lời này ngài nói không có vấn đề, ta thì không thích hợp để nói,
bởi vì không ai sẽ hoài nghi vấn đề về sự trung thành của người thừa kế
Marchettini.
Marvalho duỗi lưng một cái, cười nói: "Cũng không biết thế nào, cùng tâm sự
với ngươi, ta có thể cảm thấy rất dễ chịu, đứng chung cùng ngươi một chỗ, ta có
thể cảm giác được nhẹ nhõm."
Đó là bởi vì, chúng ta gặp phải chuyện gần giống nhau.
Karen móc ra thuốc lá, hỏi: "Ngươi có muốn hút thuốc lá không?"
"Ta có thể học."
Marvalho rất vui mừng, bởi vì hắn để ý đến Karen không tiếp tục dùng kính
ngữ.
"Đừng học, cũng không phải là thứ tốt lành gì."
Karen lấy thuốc lá trở lại,
"Để ta ngồi cùng với ngươi thêm chút nữa, cũng không cần tìm chuyện gì để
nói."
"Cảm ơn."
…
"Bây giờ hắn còn không phải là Đại tế tự đâu mà đã vươn bàn tay ra xa như vậy,
chờ đến lúc hắn thật sự ngồi lên vị trí Đại tế tự, thế thì có còn chỗ trống cho
chúng ta nói chuyện sao?"
"Đúng đấy, mặc dù bởi vì thân phận của hắn, chúng ta đều thừa nhận hắn sẽ là
Đại tế tự đời tiếp theo, nhưng dù sao bây giờ tuổi hắn vẫn còn rất trẻ, mà lại,
bây giờ ta đề nghị chúng ta bố trí trước một vài chuyện."
"Ta nói này, bây giờ các ngươi lo lắng cái này làm cái gì, Đại tế tự Rasma còn ở
đây, chúng ta có đầy đủ thời gian để bố trí, để cho hắn mặc dù ngồi lên vị trí Đại
tế tự, cũng không thể làm ẩu."
"Đúng vậy, nhất định phải bố trí, một vài chính sách và đề nghị của hắn cấp tiến
đến nỗi làm cho sau lưng của ta thấy lạnh, Ánh Sáng hủy diệt cũng chỉ mới
được một nghìn năm mà thôi."
"Thần Điện cũng cho thấy có ý muốn đè ép hắn, xem ra Thần Điện cũng lo lắng
chờ đến sau khi hắn ngồi lên vị trí kia sẽ không áp chế nổi hắn."
Tahisen đưa tay vỗ vỗ cái bàn:
"Thần Điện không nên nhúng tay vào giáo vụ, đã tiến vào Thần Điện, nên một
lòng phụng dưỡng Thần Trật Tự, lúc Giáo Đình cần thì mới ra tay.
Ta vẫn luôn phản đối việc xúc tu của Thần Điện kéo dài lên trên sự vận hành
của Giáo Đình, cách nhìn này ta sẽ không thay đổi, cho nên, ta không đồng ý
cùng liên hợp với bên phía Thần Điện.
Một đám chỉ biết đến cảnh giới tu hành, bọn họ nào có tâm tư gì mà quan tâm
và hiểu được cách giáo hội vận hành như thế nào?
Hội nghị hôm nay tạm thời đến đây, các ngươi đều trở về đi, chờ đến khi Đại tế
tự Rasma trở về, ta sẽ bẩm báo với hắn."
"Vâng thưa ngài."
"Vâng thưa ngài."
Toàn bộ những bóng người trên bàn tròn biến mất.
Tahisen đứng người lên, đẩy cửa ra, đi đến trên ban công, hai tay chống xuống
lan can, muốn hít thở chút không khí.
Nhưng rất nhanh, cơ thể của ông ta đã cứng đờ, quay đầu lại, trông thấy một
bóng người trung niên đang đứng phía sau.
"Là ngươi..." Tahisen mím môi, ông ta vẫn luôn luôn nói chuyện và hành động
nghiêm cẩn vậy mà lúc này hé miệng cười đến nỗi nhảy lên một cái tại chỗ, sau
đó lập tức xông lên trước muốn ôm người này, nhưng đến trước mặt người này,
ông ta lại dừng bước, hai tay giơ lên lại buông xuống, câu nệ rồi luống cuống.
Người đàn ông trung niên kia bước đến phía trước, đưa tay nhẹ nhàng ôm
Tahisen, vỗ vỗ sau lưng ông ta.
Nước mắt nước mũi của Tahisen đều rơi xuống, nói: "Thế nào, già đến nỗi
không ra gì nên cố ý thay đổi bộ dáng để đến thăm ta sao?"
"Không phải."
"Vậy ngươi trông thấy ta già thành thế này, rất vui vẻ à?"
"Đúng thế."
"Ha ha ha." Tahisen cười ha hả, "Cũng chỉ có ngươi, có thể dễ dàng ra vào nơi
này, cấp bậc phòng ngự của nơi này, cũng không thấp, đương nhiên, đối với
ngươi mà nói cũng không có ý nghĩa gì."
"Chức vị của ngươi rất cao."
"Còn không phải bị ngươi ép sao, sau khi nhìn thấy ngươi, cũng chỉ có thể đi
con đường này."
"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, linh hồn và cơ thể đã đang suy tàn."
"Đến tuổi rồi mà, bình thường, đương nhiên, có lẽ già hơi nhanh một chút,
nhưng giáo vụ nặng nề, thật là khó có thể tưởng tượng, là điều mà lúc chúng ta
còn trẻ không tưởng tượng ra được, ngươi biết không?
A, ngươi không biết, ngươi cũng lười muốn biết, ta nói, ngươi có thể trở lại bộ
dáng bây giờ của ngươi hay không, chứ bây giờ so sánh, ta thật sự cảm thấy
mình thật già khọm và lôi thôi, giống như lúc nào cũng sắp chui vào quan tài mà
nằm vậy."
"Để vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất sao?"
"Đương nhiên."
"Tên phế vật như ngươi cũng xứng mà vào à."
Tahisen tức giận đến nỗi vung vẩy hai tay lên: "Tốt xấu gì thì ta cũng là một phế
vật ngồi vị trí rất cao, chút ít đãi ngộ đặc biệt thì vẫn phải có, chưa kể, cảnh giới
của ta cũng không thấp, còn chấp nhận được, mặc dù không hi vọng ngưng tụ ra
Thần cách, nhưng cũng miễn cưỡng để vào quân dự bị."
"Cảnh giới cao thì làm gì được, ngươi cũng không biết đánh nhau. Loại người
như ngươi cho dù đưa cho ngươi một món Thánh Khí, có lẽ cũng sẽ bị ngươi
dùng như cái chùy để đánh người."
"Ngươi tới để gặp ta sao? Ngươi chờ ở đây lâu rồi à? Thật có lỗi, ta vừa mới mở
một buổi họp, nếu biết ngươi đã đến, ta chắc chắn..."
"Vừa tới." Người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra một bức thư, trong lòng
bàn tay xuất hiện ngọn lửa, đốt cháy lá thư, "Không có ý định chờ xong buổi
họp, muốn để một bức thư rồi trực tiếp đi, bây giờ ta có chút bận bịu, còn phải
tranh thủ thời gian đi thêm vài chỗ."
"A, đáng chết, tình nghĩa lúc chúng ta còn trẻ, đối với người không đáng để chờ
thêm một chút à?"
"Có khả năng là tình nghĩa của ngươi ở chỗ của ta cũng không nặng đến như
vậy."
"Dis!"
"Ừm."
"Ngươi vẫn giống như trước đây, luôn luôn xem thường tất cả mọi người."
"Ừm."
"Nhưng ta vẫn giống như trước đây, cảm thấy có thể để ngươi mở miệng nói lời
xem thường ta, vẫn cảm thấy là một sự vinh quang như cũ."
Dis thở dài.
"Đáng tiếc, Rasma không ở Giáo Đình, hắn ra ngoài rồi, nếu như hắn ở đây mà
nói, ta rất chờ mong biểu cảm lúc hắn trông thấy ngươi, ha ha ha, lúc hắn còn
trẻ thế nhưng đã từng hô rất nhiều lần, hắn là kẻ địch một đời của ngươi."
"Ta đã gặp hắn."
"Gặp rồi?"
"Ừm, bây giờ hắn đang ở trước mặt ta."
"Ở ngay trước mặt người?" Tahisen lập tức ý thức được chuyện gì, "Hắn đi tìm
ngươi?"
"Ừm."
"Hắn đi tìm ngươi đánh nhau? Trách không được hắn không mang theo đội hộ
vệ, thật sự là quá không ra gì, đường đường là Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo,
vậy mà liều lĩnh lén lút chạy đi đánh nhau?"
"Vẫn ổn."
"Ngươi đến đây để thăm ta sao?"
"Ừm."
"Sau đó thì sao, dù sao chúng ta cũng phải nói chuyện một chút chứ, nói về từ
lúc mới quen, chúng ta ở trong cùng một tiểu đội..."
"Những lời này để đến lễ tang của ngươi rồi kể sau đi."
"Được rồi vậy thì nói về hiện tại, ngươi sống như thế nào?"
"Rất tốt."
"Ngươi có con cái rồi sao? Tuổi của ngươi, hẳn là có cháu rồi đi? Chắt trai có lẽ
cũng nên có rồi? Ta có một đứa cháu trai, cháu của ta rất ngoan cũng rất ưu tú."
Nghe nói như thế, Dis mở miệng nói: "Ta cũng có một đứa cháu trai, là niềm
kiêu ngạo lớn nhất đời này của ta."
Cảm giác được giọng điệu của Dis thay đổi, trọng yếu nhất chính là ông ta thế
mà chủ động nói tiếp đề tự thuật mà không còn chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng,
Tahisen lập tức nhô cổ của mình lên, nói:
"Ta không sánh bằng ngươi, nhưng cháu trai của ta, chắc chắn là ưu tú hơn cháu
trai của ngươi rồi. Ha ha, cháu của ta thế nhưng đã được ngài Marchetini tuyển
chọn trở thành người tiếp nhận truyền thừa!
Thế nào, ưu tú không, lợi hại không?"
Dis tuổi trung niên nhìn thoáng qua Tahisen đang mặt đỏ mà giơ nắm đấm lên,
lại quay lại ánh mắt nhìn về cảnh đêm phía ngoài cửa sổ:
"À."