nghiêm mật, hạm đội gia tộc Castle cũng đi đến gần bờ biển, ba tên quan chỉ
huy, một tên bị trói xuống với hai tên tự mình đi xuống, sau khi đi vào trong sân
của khu biệt thự, tên bị trói bị cạy miệng rồi đổ thuốc độc vào, hai tên khác thì
tự mình uống vào, tất cả đều chết ở trong sân.
Sau đó, cách mỗi một giờ, đều sẽ có nam nữ hoặc là chủ động hoặc là bị bắt tới,
uống thuốc độc tự sát hoặc là ép tự sát.
Reese đứng ở trước cửa sân, nghênh đón từng người nhà của mình, trên mặt
không nhìn ra cảm xúc đau buồn hay vui vẻ gì.
Phía dưới khu biệt thự có một hầm băng, thời tiết của Hỏa Đảo vốn là nóng ẩm,
sau khi bị Giragon phá hoại, nhiệt độ tăng cao, cho nên sau khi tự sát thì thi thể
đều bị chuyển vào trong hầm băng, phòng ngừa thi thể bị hư hối sẽ không cách
nào lấy trạng thái tốt nhất để giao cho Trật Tự Thần Giáo.
Bệ cửa sổ lầu ba, Marvalho nhìn xem cảnh tượng trong sân, thoáng có chút thất
thần.
Ở bên người hắn, Tahisen ngồi trên xe lăn, ông ta vừa mới tỉnh ngủ.
"Vị gia chủ này, thú vị đấy." Marvalho nhịn không được mà mở miệng nói ra.
Tahisen lơ đễnh nói: "Có chơi có chịu, cược thua thì trả giá."
"Tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn."
"Trong trí nhớ của ngươi không có hình tượng tương tự sao?"
"Trong trí nhớ của tôi, không có dấu vết gì tương quan, có lẽ là bởi vì truyền
thừa mà tôi tiếp thu từ ngài Marchettini vẫn là quá ít."
"Không muốn quá ỷ lại vào truyền thừa."
"Đúng."
"Nhưng những lời này, ta lại không thể nói quá rõ ràng." Tahisen ngẩng đầu
nhìn Marvalho, "Có điều ta cũng đã nhìn ra, truyền thừa mà ngài Marchettini
cho ngươi, rất sạch sẽ."
"Đúng."
"Cố mà quý trọng."
"Đã rõ... thưa ông nội."
Tahisen nhẹ gật đầu, hỏi: "Lúc nào thì người trong giáo sẽ đến đây?"
"Ba ngày sau, người của gia tộc Castle cung cấp tất cả vật liệu, tôi sẽ tổ chức
sắp xếp dùng thời gian một ngày để bố trí ra một cái trận pháp dịch chuyển
phạm vi xa đơn giản, để bên phía Thần Giáo dịch chuyển một nhóm Trận pháp
sư mang theo vật liệu đến nơi này; sau đó lại tốn thêm thời gian hai ngày, chắc
hẳn cũng có thể miễn cưỡng bố trí ra một trận pháp dịch chuyển khứ hồi có thể
để nhiều người cùng sử dụng, mặc dù tuổi thọ sử dụng cũng sẽ không được bao
lâu, nhưng đã đủ để sử dụng lần này."
"Ừm, ba ngày, ta còn có thể chịu nổi đến khi đó."
"Ngài đang dự định chết ở nơi này?"
"Chết ở đâu thì có cái gì khác nhau?" Tahisen mở tay ra, "Dù sao di thể của ta
cũng sẽ bị đưa vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, ai, ta thật có chút xấu hổ, dù sao thì ta
không am hiểu cách đánh nhau, chiếm một cái vị trí chẳng khác gì là chiếm một
phần tài nguyên, cảm thấy có chút áy náy."
Marvalho mở miệng nói: "Trong ký ức của ngài Marchettini đã từng thiết kế
một vụ khí chiến tranh có thể hòa tan vào cơ thể, cần người có thực lực tương
đối mạnh để khống chế, tiếp đó đến địa điểm cần để kích nổ. Tôi nghĩ đã nhiều
năm như vậy, nội bộ Thần Giáo chắc chắn đã tiến hành cải tiến nó rất nhiều."
"A, cái đó cũng có thể, ta còn có thể có chút tác dụng, ta sợ nhất là bản thân
mình vô dụng."
"Ngài không muốn cần phải nói như vậy."
"Già, già thật rồi, thật ra cho dù không có cái sự kiện Hỏa Đảo này xảy ra thì ta
cũng không sống thêm được bao lâu."
"Ngài đã cống hiến quá nhiều sức lực cho sự phát triển của Thần Giáo."
"Kết quả lại trở thành mục tiêu thanh trừ rồi thoái vị?" Tahisen cười cười,
"Phương châm mà ta ủng hộ và thúc đẩy, đến cuối cùng, hoàn toàn bị lật đổ, con
đường mà cả đời ta kiên trì, cũng trở thành vô nghĩa."
"Ngài có hận Đại tế tự không?"
"Vị nào?"
"Cả hai vị."
"Ta và Rasma vẫn luôn là bạn bè, mặc dù có vài chỗ ta không đồng tình với hắn,
nhưng chúng ta có thể hợp tác, hắn nguyện ý lắng nghe, ta chỉ có thể nói, trước
khi hắn biến mất chắc hẳn đã chịu sự đả kích rất lớn... Hoặc đó cũng là sự dẫn
dắt."
"Còn đại tế tự Norton thì sao?"
"Giữa hai người chúng ta, thời gian sẽ chứng minh đến cùng ai mới là người
đúng, bây giờ xem ra, ta rất hy vọng bản thân ta là người sai."
"Ngài cảm thấy, ông ta sẽ đến đây sao, đến Hỏa Đảo."
"Hắn sẽ, hắn sẽ không muốn đeo trên lưng mình cái thanh danh đã bức chết ta,
hắn không muốn không chết không thôi cùng với... Phái Thủ cựu và Phái Giáo
chỉ, điều này đối với hắn mà nói cũng không có chỗ tốt, sẽ chỉ tăng lên sự tan ra
của nội bộ Thần Giáo."
"Vậy thì ngày mai Đại tế tự sẽ đến cùng với nhóm Trận pháp sư đầu tiên đến
đây?"
"Sẽ không, hắn sẽ tới sau khi trận pháp chính thức được bố trí sau ba ngày nữa,
bởi vì hắn biết, ta sẽ cố chịu đến khi những người khác tới thì mới tắt thở.
Chúng ta đi theo những con đường khác nhau trong Thần Giáo, nhưng trong
lòng hắn cũng rõ ràng, ta nguyện ý cống hiến tất cả vì Thần Giáo, ta sẽ vì lấp
đầy mâu thuẫn giữa phái hệ, chờ hắn đến trước giường bệnh của ta mà phối hợp
cùng hòa giải mâu thuẫn với hắn."
"Mệt mỏi quá." Marvalho cảm khái nói, "Ta có thể cảm giác được, ngài
Marchettini chắc hẳn cũng thấy rất phản cảm đối với việc như vậy."
"Đúng là rất mệt mỏi, bởi vì làm thuyền viên rất nhẹ nhàng, chỉ cần dựa theo
mệnh lệnh mà làm những việc thuộc chức trách của mình, nhưng trong một số
thời khắc, vận mệnh sẽ đẩy ngươi lên trước bánh lái, để ngươi tiến hành điều
khiển.
Lúc đến tình trạng đó, thứ thúc đẩy ngươi đưa tay ra mà điều khiển sẽ không
phải là dục vọng về quyền lực, mà là bởi vì ngươi sẽ không cho phép mình lùi
bước, khụ khụ..."
"Ngài nên nghỉ ngơi thêm một chút đi."
"Không được, bởi vì sau không bao lâu nữa thì ta sẽ có quá nhiều thời gian để
nghỉ ngơi."
...
Alfred rót một chén nước, nhẹ nhàng đặt ở bên giường thiếu gia, sau khi thiếu
gia trở về thì nằm ở trên giường chìm trong trạng thái nửa hôn mê, bây giờ trên
trán toàn là mồ hôi.
Quá trình khôi phục sau thời kỳ dưỡng bệnh thường khó chịu nhất, điều này
Alfred rất rõ ràng.
Nếu như không phải cuối cùng thiếu gia cắn răng kiên trì, nhóm người mình có
lẽ cũng không đợi được đến lúc Tahisen đến cứu viện.
Alfred cầm lấy một cái khăn ướt, giúp thiếu gia nhè nhẹ lau sạch mồ hôi, thiếu
gia chau mày, giống như là đang gặp ác mộng, lại giống như là đang tiến vào
trong vòng xoáy tâm sự.
Từ sau khi ngài Tahisen xuất hiện, cả người thiếu gia cũng có chút thay đổi.
Alfred cầm lấy cuốn bút ký của mình, muốn viết một vài thứ ở phía trên, lại
không biết phải cất bút như thế nào, cuối cùng, chỉ có thể viết:
"Có lẽ, bây giờ ta cũng cảm thấy mê mang giống như thiếu gia."