Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trong miệng giếng có sương trắng bốc lên, tỏa ra nhiệt độ lạnh buốt.

Puer nhảy đến bên miệng giếng, nhìn xem mặt nước trong giếng đã đóng băng,

nó rõ ràng, Karen đang tranh thủ thời gian cho mọi người.

Nhưng Puer lại quay đầu nhìn xem đám người Memphis lúc này vẫn còn đang

bận rộn, Puer rõ ràng lúc này không thể lại thúc giục thêm nữa, chỉ có thể yên

lặng đứng ở bên cạnh miệng giếng, nhìn xem tình huống phía dưới.

Kevin cũng bu lại, nhích đầu chó nhìn xuống miệng giếng.

Sau đó, nó bỗng nhiên ý thức được điều gì, lập tức hô lên:

"Gâu gâu gâu!"

Puer nghi ngờ mà nhìn về phía Kevin, bởi vì con chó ngu này vừa mới nãy cũng

chỉ thật sự là đang sủa, ý tương đương với "Chuyện này, chuyện này, chuyện

này…"

Đột nhiên,

Màu sắc bên dưới bắt đầu thay đổi, màu đỏ bao trùm từ phía dưới, ngay sau đó

lại dùng tốc độ cực nhanh mà thoát khỏi miệng giếng rồi chui xuống phía dưới

mặt đất.

"Gâu gâu gâu!"

"Cái thứ vừa mới đi ra là dấu ấn tinh thần?" Puer mở to hai mắt nhìn, "Trời ạ,

một khúc xương cùng với một cái dấu ấn tinh thần, đều tạo phản rồi à!"

Puer ngay lập tức nhìn về phía Ashley, hô về phía cô:

"Thông báo cho bên Philomena cẩn thận, không, bảo cô ta lập tức ngủ say! Bây

giờ cô ta không thể tỉnh dậy, tuyệt đối không thể!"

Ashley thật ra vẫn còn không rõ ràng việc này đang phát triển ra sao, thiếu đi

thông tin mấu chốt khiến cô không thể giúp gì vào lúc này, nhưng cô tin vào lời

của tiểu thư Puer, lập tức mở cánh tay trái ra mà hô:

"Tiên Đế, nhanh đi truyền lời, để Philomena ngủ say!"

Tiên Đế bay ra, hóa thành một vệt sáng rời đi, Ashley và Blanche cũng cùng

chạy theo.

Puer nhìn chằm chằm vào miệng giếng, lẩm bẩm nói:

"Bây giờ ta đang bắt đầu hoài nghi, chúng ta không phải trùng hợp đi tới hòn

đảo này, có thể là hòn đảo này đang cố ý tìm tới chúng ta."

...

"Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc..."

Ở dưới giếng, lớp băng xung quanh người phụ nữ đang bắt đầu rạn nứt, nhưng

bởi vì Karen và cô ta cùng dính vào nhau nên cô ta không có cách nào cưỡng ép

phá vỡ lớp băng xung quanh, bởi vì điều này tất nhiên sẽ khiến cho cơ thể

Karen ở bên cạnh bị kéo đứt.

Mà Karen thì là mục tiêu được ưu tiên bảo vệ.

Cô ta chỉ có thể xê dịch cơ thể mình từng chút một.

Lúc này, một luồng ánh sáng màu đỏ từ trong lớp băng xuyên thấu ra ngoài, khi

Karen lại dời ánh mắt nhìn về phía dưới, dấu ấn tinh thần vốn nên ngồi dưới đáy

giếng, lúc nãy đã không thấy bóng dáng, nó rời đi.

Mà cùng với dấu ấn tinh thần rời đi, động tác của người phụ nữ này rõ ràng trở

nên lỗ mãng hơn rất nhiều, khối băng quanh người cô ta bắt đầu rạn nứt trên

phạm vi lớn, giống như bây giờ cô ta cũng đã không còn quá quan tâm rằng sẽ

làm tổn thương Karen hay không.

Điều này có nghĩa rằng sự "Hạn chế" trên người cô ta đang dần dần yếu bớt.

Karen vừa nhìn chăm chú vào mức độ rạn nứt của lớp băng, vừa yên lặng tích tụ

sức mạnh, lúc lớp băng hoàn toàn vỡ tan cũng là thời điểm anh và người phụ nữ

này cùng lật bài ngửa.

...

Bây giờ Memphis đang rất lo nghĩ, ông ta vừa đang thúc giục khối rubic tiến

hành tính toán, trong đầu lại vừa xuất hiện hình ảnh người chị gái bỏ mình mà

đi.

Đã từ rất lâu ông ấy phát bệnh, nhưng không biết vì cái gì, lúc này lại có dấu

hiệu phát bệnh.

Phải nhanh, phải nhanh, phải nhanh hơn chút nữa!

Những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trên trán Memphis, ông ta

lại không có thời gian để gạt chúng đi, loại cảm giác tâm trạng hoảng loạn này

không có ảnh hưởng đến công việc của ông ấy, ngược lại để cho ông ấy trở nên

càng thêm phấn khởi.

"Là như thế này?"

"Không đúng."

"Vậy còn thế này?"

"Cũng không đúng."

"Mười loại khả năng... Đều sai."

"Lại đảo ngược mười lăm loại khả năng này... Cũng không đúng."

Memphis đổi một tay khác tiếp tục tính toán khối rubic, cái tay vốn giấu trong

ống tay áo kia, vị trí lòng bàn tay đã đỏ lên, giống như là bị bỏng vậy.

Nhanh, nhanh...

Memphis tiếp tục tính toán, càng nhiều khả năng sai xuất hiện, vậy thì có nghĩa

rằng khoảng cách đến khả năng chính xác càng lúc càng gần.

Không thể để cho Karen xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể, tuyệt đối

không thể!!!

Lúc này, từ vị trí lòng bàn tay của Memphis bắt đầu có từng dòng máu tươi

đang tràn ra, bị khối rubic hấp thu, mà lúc này Memphis đang hết sức chăm chú

cũng không có phát hiện được điều này.

Khối rubic trong ống tay áo thay đổi màu sắc, những đường vân phía trên cũng

càng lúc càng rõ ràng.

Tốc độ tính toán của Memphis vào lúc này đột nhiên tăng lên thêm một cấp bậc,

nhưng ông ấy vẫn không biết rõ tình hình như cũ, trong loại cảm xúc hứng khởi

lúc này, cho dù dùng đao chém một nhát lên người thì có lẽ ông ấy cũng không

biết có chuyện gì xảy ra.

...

Philomena đi tới bên bờ biển, ở bên cạnh cô lúc này là Muri, Ventura cùng với

Bart.

"Ta cảm thấy ta nên rời xa hòn đảo này trước, ta rõ ràng cảm giác được có kẻ

nhằm vào ta, ta có thể chắc chắn, bởi vì lúc ta ở nhà thì bà nội cũng dùng kiểu

ánh mắt này để nhìn ta."

"Vậy cô lên trên hải thú đi." Muri nói, "Để hải thú chở cô đi ra xa một chút,

thoát khỏi phạm vi của hòn đảo này."

"Không cần, ta ôm một khúc gỗ là được, yên tâm, ta trôi dạt trên biển mấy ngày

cũng không có vấn đề gì."

Nói xong, Philomena trực tiếp ôm lấy một tấm ván gỗ bên cạnh.

Đúng lúc này, Tiên Đế bay tới;

Nó lao người thẳng xuống,

"Rầm!"

Dùng mặt chạm đất.

Cái cảnh tượng này nhìn có vẻ rất buồn cười, thật ra cũng không phải, là một

con chim chỉ dùng trong các nghi lễ, chín mươi chín phần trăm ưu điểm của nó

đều tập trung vào phương diện "Đẹp mắt", những năng lực khác, đều có vẻ rất

dư thừa, nhiều khi một con chim "Tiên Đế" cả một đời đều chưa chắc có thể

dùng tới một loại năng lực này một lần.

Ví như, nó có thể trông thấy chùm ánh sáng màu đỏ đang di chuyển dưới lòng

đất kia.

Hòn đảo này là một tế đàn, là một con chim nghi lễ, Tiên Đế ở chỗ này có ánh

mắt rõ ràng hơn rất nhiều, lúc này, trên cơ thể của nó đang có một luồng sáng

màu đỏ quấn xung quanh nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy, nhưng nó

vẫn phát ra thông tin bằng linh hồn:

"Nhanh chóng ngủ say!"

Philomena nhận được tin tức, lúc này rõ ràng rằng mình muốn chạy cũng đã

không còn kịp rồi, cô cũng không còn do dự nữa, lập tức ngồi xuống, nhắm mắt

lại, đi ngủ.

Tiên Đế hoàn thành nhiệm vụ xong nhìn xem luồng sáng màu đỏ đang càng lúc

càng siết chặt trên người mình, phát ra một tiếng thở dài giống như là con

người:

"Ài."

Sau đó, Tiên Đế nổ tung.

Luồng sáng màu đỏ kia sau khi giải quyết sự cản trở nho nhỏ kia, trực tiếp chui

vào trong cơ thể của Philomena.

Muri, Bart và Ventura cùng nhìn nhau, vào thời điểm này, trận pháp sư, triệu

hoán sư đều hữu dụng, chiến sĩ giống như bọn họ lại trở thành vô dụng nhất,

ngươi muốn làm gì đó, lại phát hiện thật không có gì có thể làm, tình thế phát

triển tốt hay xấu cũng hoàn toàn không có gì liên quan với bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK