Buổi thẩm phán diễn ra ngay ở trong tòa nhà này, nhưng mà ở lầu 3 tầng ngầm.
Có lẽ chỉ có người thiết kế nơi làm việc của Đòn Roi Kỷ Luật thích sự sắp xếp
này. Bố trí cho mình một cảm giác âm trầm trang nghiêm.
Chỉ có điều là sự bố trí có tinh thế đến như thế nào thì cũng không thể chịu nổi
sự bào mòn của thời gian.
Mặc dù đã được quét dọn rất kỹ, nhưng sảnh của phòng thẩm phán vẫn tạo cho
người ta một cảm giác mốc meo như cũ, đây không phải là việc có thể giải
quyết được nhờ sửa chữa, vẫn là cần có người đến đây thường xuyên.
Dù sao thì cũng đã rất nhiều năm nơi này không có ai dùng đến.
Hội thẩm phán lần này có ý nghĩa vô cùng lớn, cho nên tối hôm qua Bernie mới
có thể nói, hội thẩm phán và chuyện xảy ra vào hôm qua, là hai chuyện, không
nên lẫn lộn chung với nhau.
Thật ra thì buổi thẩm phán này được tổ chức tại tổng bộ của Đòn Roi Kỷ Luật
đã là một sự đột phá to lớn.
Karen dẫn theo Wilker và Alfred đi vào phòng thẩm phán, ở bên trong đã có
không ít người đang ngồi, mặc dù không có ngồi đầy cả phòng, nhưng ngoại trừ
một đám đông phóng viên của các Thần Giáo ra thì đều là những nhân vật có
mặt mũi.
Khi Karen bước vào cửa, âm thanh tách tách từ máy ảnh thuật pháp của các ký
giả chưa từng ngừng lại.
Mặc dù Karen sẽ không lo lắng và luống cuống, nhưng đối mặt với ống kính,
một chút hành vi vẫn trở nên nghiêm cẩn hơn.
Đi đến ghế của mình, ngồi xuống, nhận lấy ly nước từ Alfred, cúi đầu nhìn xem
tư liệu mà Wilker đưa tới, lại nghe mấy lời giới thiệu của Wilker mà chính mình
cũng cảm thấy toàn là lời nói nhảm, cuối cùng cũng phải hài lòng gật gật đầu;
Tất cả động tác, đều có thêm một chút giả tạo.
Trên ghế dự thính của công chúng, toàn bộ các phóng viên đều đi tới chỗ rào
chắn, tiến hành quay chụp Karen ở khoảng cách gần.
Trật Tự Thần Giáo với tư cách là giáo hội đệ nhất đương thời, mỗi một hành
động của nó đều dẫn đến sự chuyển động của giới Giáo hội, huống chi là nội bộ
của Trật Tự Thần Giáo bộc phát màn đấu tranh quyền lực giữa Đòn Roi Kỷ
Luật và Ban quản lý của đại khu địa phương, tức thì đã được phía ngoài phân
tích thành một sự kiện tiêu biểu đánh dấu cho sự phân chia phe phái trong nội
bộ Trật Tự Thần Giáo, tiếp theo có thể sẽ dẫn ra các phản ứng dây chuyền khác
từ việc này.
"Sắp xếp cũng không tệ, Đòn Roi Kỷ Luật là cố ý để người dễ nhìn nhất trong
bộ môn ra đây để dự buổi thẩm phán sao?"
"Hắn gọi là Karen, người trẻ tuổi vừa mới nổi danh gần đây trong Trật Tự Thần
Giáo."
"A, vậy à, bối cảnh gia tộc của hắn thì sao?"
"Nghe nói là cô nhi."
"Ngươi tin à?"
"Đã có rất nhiều Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo không xuất thân từ trong các
gia tộc."
"A, cũng đúng."
Các phóng viên châu đầu ghé tai, người phụ trách các điểm truyền giáo của các
Thần Giáo khác trong thành phố York đang ngồi ở phía sau, cũng dựa theo các
mối quan hệ thường ngày của mình mà khe khẽ bàn luận, chỉ có điều khi bọn
hắn nghị luận đều sẽ bố trí một trận pháp ngăn cách nhỏ, đây cũng là một kiểu
thì thầm nói chuyện trước mặt người khác.
Ashley, Blanche, Richard, Philomena bọn họ cũng đều tiến vào tìm một chỗ
ngồi xuống.
Ánh mắt Karen nhìn về phía bọn họ, phát hiện miệng vết thương trên cầm và
trên cổ của Philomena đã được bao phủ bởi một lớp màu trắng giống như tơ,
hẳn là Richard đã vận dụng "tơ tằm của Jerry" giúp Philomena xử lý vết thương.
Mà lúc mọi người cùng ngồi xuống, Richard vốn là người bước vào đầu tiên,
ngồi xuống vị trí gần rìa của hàng này, để lại vị trí tít ngoài rìa cho Philomena.
Có đôi khi Karen thật sự sẽ cảm thấy, có lẽ nguyên nhân mà cậu mình mắc
chứng sợ giao tiếp xã hội có lẽ cũng không phải là bởi vì huyết mạch, mà là đã
đem tất cả năng lực xã giao đều tặng cho con của mình.
Lúc này, Thẩm phán trưởng cùng với đoàn thẩm phán bước ra.
Karen vốn cho là thẩm phán quan sẽ là Harry, nhưng không phải, mà là một
gương mặt nữ xa lạ.
Wilker nhỏ giọng nói: "Gaspol, tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật đại khu Dinger, chức
vị đã trên bậc trung, dù sao thì đại khu Dinger không giống với các đại khu
khác, công việc của Đòn Roi Kỷ Luật ở nơi đó vẫn vận hành bình thường, cho
nên bà ta có kinh nghiệm phong phú."
“Ừ." Karen lên tiếng, ra hiệu mình biết rồi.
Trên ghế khách quý dự thính, Đại chủ giáo đại khu thành phố York là Waffron
bước ra, ở phía sau ông ta còn có Dorford và một vị Chủ giáo khác.
Tất cả mọi người ở đây đứng dậy, hành lễ với Waffron:
"Bái kiến ngài Đại chủ giáo."
"Bái kiến ngài Đại chủ giáo."
Bao quát cả thẩm phán trưởng Gaspol, cũng giống như vậy.
Waffron thì mặt hướng về phía Gaspol tiến hành đáp lễ, hai vị Chủ giáo sau
lưng ông ta của ông ta cũng vậy:
"Chào thẩm phán trưởng."
"Chào thẩm phán trưởng."
Sau đó, ba người Waffron ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt Dorford không
chút nào che giấu mà trực tiếp nhìn tập trung vào Karen.
Karen không nhìn đến ánh mắt gần như đang khiêu khích của Chủ giáo
Dorford, mà là hơi nơi nới lỏng cổ áo thần bào mình, cùng với việc càng nhiều
người xuất hiện, không khí nơi này tựa như cũng càng ngày càng trở nên đục
ngầu.
Tuyệt đối là do lâu năm thiếu tu sửa, thiết bị điều hòa không khí của nơi này
dừng hoạt động, chưa kể nơi này còn là tầng ngầm thứ 3, hơn nữa còn nằm
tương đối sâu dưới mặt đất, không khí tự nhiên là có chút ngột ngạt.
Ai, sớm biết thì đã mang hai cái bồn hoa trong phòng làm việc của mình đến
đây rồi.
Người ra sân cuối cùng, chắc chắn là nhân vật chính của ngày hôm nay;
Vicole bị áp giải lên, xiềng xích trên người cũng không được mở ra, để hắn
đứng ở trong lồng giam.
Thật ra thì Karen cảm thấy làm như vậy thì cũng có chút lãng phí, bởi vì cho dù
có tháo hết xiềng xích trên người của Vicole xuống cũng không cần phải lo
lắng, bởi vì nơi này còn có đối thủ có thực lực ngang nhau với hắn là Richard
đang ngồi trấn giữ.
Sau đó, đầu ngón tay của Gaspol giơ lên, một chiếc roi da màu đen xuất hiện.
Hội thẩm phán của Đòn Roi Kỷ Luật làm sao lại để Thẩm phán trưởng gõ búa
chứ, đương nhiên là phải bảo trì truyền thống mà quất roi.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Ba tiếng quất roi vang khắp phòng, lúc này mọi người đều yên lặng, không khí
cũng theo đó mà trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, điều này khiến điều Karen chờ
mong tiếp theo đó Thẩm phán trưởng có thể thỉnh thoảng quất vài roi, để bầu
không khí tốt hơn
"Bắt đầu thẩm phán."