chuyển của đại khu thành phố York thì bầu trời Wien vừa mới rạng sáng, trong
đại sảnh ngoài trừ nhân viên làm việc thì cũng không có nhiều hành khách.
Trước lúc trở về, Karen cố ý dặn dò người bên kia giữ bí mật cho chuyến đi của
mình, cho nên lúc bước ra, doạ cho không ít nhân viên đang làm việc giật nảy
mình, Phó chủ nhiệm trực ca đêm ở trong văn phòng vốn đang ngủ gật, sau khi
bị cấp dưới đánh thức, lập tức lao đến, nửa đường còn cố ý làm rơi lại một chiếc
giày da.
Karen cười cười với hắn, sau ít lời xã giao thì dẫn người đi thẳng ra ngoài.
Sở dĩ trở về theo cách khiêm tốn như vậy, cũng là có nguyên nhân.
Mặc dù chuyện lần này của mình được Thần Giáo ra sức tuyên truyền, nhưng
làm như thế nguyên nhân chính là vì động viên lòng người.
Không khí chủ đạo vẫn là sự đau buồn và sỉ nhục khi Đoàn điều tra bị tiêu diệt
như cũ, cho nên nếu như Karen trở về một cách phô trương, làm ra đại hội hoan
nghênh gì đó, rồi tổ chức tiệc ăn mừng, vậy thì thật sự giống như là đang xem
tang sự như hỷ sự.
Lúc trước cố ý phô trương là vì tạo cơ hội để nhanh chóng trèo lên cao, bây giờ
sau khi đã lên chức rồi thì nên dần dần sửa đổi hình tượng trở nên trầm ổn, cố
gắng xoá đi điểm yếu "Tuổi trẻ" của mình.
Có một nguyên nhân nữa, Gaspol sắp hoàn tất việc chuyển giao chức vị Trưởng
khu cho minh, ở thời điểm này, Karen hẳn nên duy trì vẻ khiêm tốn, không chỉ
để trong cho trong lòng Gaspol cảm thấy dễ chịu một chút, cũng là một sự bảo
vệ đối với hình ảnh của bản thân.
Richard quan sát được bên ngoài bây giờ đã có một ít tin đồn, nói rằng Karen
thông thạo thuật pháp "Nguyền rủa cấp trên" nhất.
Đây chỉ là lời trêu chọc, mặc dù bao hàm ác ý ghen ghét, mặc dù chưa tạo ra
ảnh hưởng gì, nhưng đã đủ để Karen cảm thấy cảnh giác, ai bị dán cái "Nhãn
hiệu" này lên người vậy thì sau nếu muốn đi lên cũng sẽ khó khăn; rốt cuộc, nào
có ai muốn đề bạt một thuộc hạ chuyên khắc cấp trên của mình?
Đứng trên càng cao, gió lại càng lớn, mỗi một bước đều phải đi một cách cẩn
thận. Chỉ cần nắm chặt lợi ích thực tế trong lòng bàn tay, danh tiếng không tốt
thì không tốt thôi.
Quan hầu của Đại chủ giáo Bern đang đứng chờ ở nơi đó, trông thấy hắn, Karen
đã liền biết là có ý gì, lúc này dặn dò Philomena dẫn những người khác đi trước,
còn mình thì đi theo quan hầu đến văn phòng của Đại chủ giáo trên tầng cao
nhất.
Ở trong văn phòng, Bern đang dùng bữa sáng, bánh chà bông ăn cùng với tương
Wien.
"Ngươi có muốn ăn không?" Bern chỉ chỉ bàn của mình hỏi.
Karen lắc đầu: "Không ăn, về nhà rồi ăn."
Chém giết ở trên hoang mạc đã rất mệt mỏi, không cần thiết sau khi trở về lại
vội vã đi “đấu tranh” với thứ tương Wien này.
"Nơi này không phải chính là nhà của ngươi rồi sao?" Bern mút một chút tương
dính trên đầu ngón tay, cầm lấy khăn ướt bên cạnh bắt đầu lau, "Từ hôm nay trở
đi, đại khu thành phố York, chính là của Karen ngươi."
Karen ngồi xuống ở trên ghế sa lon, tự rót cho mình một ly trà, nước còn lạnh,
hẳn là Bern cũng vừa đến văn phòng.
"Ngài khiêm tốn rồi, ngài không những không có ý định tranh giành với ta, còn
nguyện ý giúp đỡ ta, ta đã chiếm được lợi ích rất lớn."
"Ta không thích tranh đấu vì tư lợi cá nhân, tranh quyền là vì nắm giữ càng
nhiều lực lượng để tạo ra điều kiện làm việc càng tốt hơn, mà không phải chìm
đắm vào trong cái trò chơi tranh quyền đoạt lợi này.
Nhớ lúc ăn thịt nướng trong tầng hầm ở bảo tàng gốm Lemar, ta cũng đã nói, ta
cảm thấy ngươi rất giống ta, ấn tượng này trải qua nhiều chuyện như vậy thì
cũng không có nhạt đi, ngược lại càng sâu đậm hơn.
Karen, ta nguyện ý giúp ngươi, nguyện ý nhường lại vị trí cho ngươi, không
phải muốn lấy được cái gì từ ngươi, mà là hi vọng ngươi có thể càng ung dung
để đi làm chuyện ta và ngươi đều muốn làm."
Karen mỉm cười nói: "Về chuyện mà chúng ta muốn làm, ta hy vọng ngài có thể
nói cụ thể hơn một chút."
Bern nhún vai: "Cụ thể hơn một chút thì cũng không có, đi theo sự chỉ dẫn của
Trật Tự là được."
"Ngài nói thế thì hàm ý cũng quá rộng rồi."
"Con đường, vốn chính là vừa đi vừa tìm. Trong mắt của ta, trừ phi ngày nào đó
ngươi bất ngờ chết đi trong một sự cố ngoài ý muốn nào đó, nếu không tương
lai rất có cơ hội đi đến bàn tròn cao nhất ở Giáo Đình kia."
Karen uống một ngụm trà nguội, nói: "À, trà này khá nóng miệng."
"Người Cầm Roi và ngươi đã nói về chuyện gì?"
Karen cười nói: "Ngài cũng đã biết? "
"Thói quen của đại ca trong hệ thống của các ngươi mà chả lẽ ngươi không biết
sao, ngươi đi qua cái hành lang toàn cửa kính kia, thật ra là cố ý để cho người ta
nhìn thấy, tin tức này, sẽ truyền ra ngoài với tốc độ nhanh nhất."
"Trước lúc đi, ta còn thật sự không biết đến."
"Nói cái gì?"
"Khen con Cốt Long bên cạnh ta được nuôi dưỡng không tệ."
"Còn gì khác không?"
"Không có."
"Nửa tiếng đồng hồ, chả nhẽ cả hai ở trong đó chơi đấu rồng à?"
"Đã sớm ra khỏi văn phòng, nhưng ngồi thêm một lúc ở bàn của Thư ký trưởng
mới lên chức."
"A, ngươi và vị thư ký này trước đây có quen biết sao?"
"Lần thứ nhất gặp mặt."
"Là có quen biết, người ta hẳn là nhớ lại "n huệ" của ngươi."
"Ngài cũng có nguồn tin ở chỗ tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật sao?"
"Là người thì ở cấp độ nào, chắc chắn đều sẽ có nhu cầu tán gẫu sau bữa ăn,
một số việc, chỉ cần cấp độ đủ cao, cũng không tính là bí mật gì.
Kết hợp với chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước, cũng có thể suy đoán
ra một vài điều, dù sao cũng là thư ký bên cạnh Người Cầm Roi, mặc dù phẩm
cấp chức vị không cao, nhưng địa vị thân phận thật ra cũng không thấp, cũng
coi như là cố vấn của nhân vật lớn."
"Theo lời ngài nói vậy thì ta cũng thiệt thòi rồi, hẳn là ta nên ăn xong bữa khuya
ở đó rồi mới ra về."
"Sao ngươi không dứt khoát ngả ra trên mặt sàn trước bàn làm việc của hắn để
ngủ một giấc đi, để bên ngoài truyền miệng nhau rằng Người Cầm Roi cực kỳ
xem trọng ngươi, không tiếc mà nói chuyện trắng đêm."
"Vậy thì có chút hơi quá."
"Cũng không quá đáng, dung mạo của ngươi cũng rất anh tuấn, nếu như có thể
nhận được "Chứng nhận thân phận" đó, lúc làm việc thì càng dễ dàng hơn, ha
ha."
"Thưa ngài, từ tối qua đến giờ ngài vẫn chưa tỉnh ngủ à?"
"Ai." Bern thờ ơ khoát khoát tay, "Ta già rồi, không có điều kiện như ngươi, nếu
không thì ta cũng không quan tâm lắm, bảo hộ thanh danh, là bởi vì nó có thể
đổi lại được lợi ích."
Karen tin tưởng, Bern thật sự không quan tâm, ông ta là một người vì hoàn
thành mục đích mà không từ thủ đoạn.
Karen lại nhấp một hớp trà nguội.
Bern gõ bàn một cái nói, nói: "Gaspol đã đệ đơn xin từ chức, hiện tại, tình thế
cũng đã không do cô ta quyết định, cô ta nên thoái vị rồi."
"Cho nên ta dự định hôm nay quay trở về trang viên ở nông thôn hai ngày, chờ
quá trình bên này hoàn tất thì quay về tiếp nhận vị trí.
"Thế nào, cái tên quen thói lăn lộn trong cái ao bùn như ngươi mà bây giờ cũng
học được cách quý trọng lông hồng à?"