sự sắp đặt vừa rồi gần như đang chỉ rõ muốn đẩy người trẻ tuổi này lên một vị
trí cấp bậc cao hơn. Cũng chỉ có trong lòng Karen không có gì xao động, bởi vì
đây là bánh vẽ của Đại tế tự, xem như là phần thưởng mình được ban sau khi
chấp hành xong nhiệm vụ sự kiện phố Mink, từ tướng tài đắc lực của Giáo Đình
trở thành một thành viên trong Giáo Đình.
Cái lời hứa hẹn này có được thực hiện hay không thì còn rất khó nói, bởi vì
trong mắt Đại tế tự, bất kể Karen có hoàn thành nhiệm vụ thành công hay không
đều có khả năng lớn sẽ chết dưới bàn tay phẫn nộ của một bên nào đó trong sự
kiện phố Mink.
Bởi vì bất kể là vị đang say ngủ kia hay vẫn là Thần Điện cũng đều không có
cách nào trực tiếp sử dụng Kỵ Sĩ Đoàn để xử lý như ngày hôm nay, không có
lực lượng tuyệt đối đàn áp, thì sức ảnh hưởng của thực lực cá nhân sẽ vô cùng
lớn.
“Vâng, Đại tế tự.”
Vẻ mặt Karen không thay đổi, tiếp nhận cái bánh vẽ này.
Dù sao thì trong mắt người khác thì nhiệm vụ này chỉ có đường chết, nhưng đối
với anh thì quả thật chẳng khác gì một chuyến về thăm quê.
Nhân vật nguy hiểm nhất của hai bên, một người là bạn cùng phòng, một người
là ông nội mình, ừm, cả hai đối thủ đều thật đáng sợ.
Sau bữa ăn không lâu, Ukunga đến.
Hắn bị thương, bả vai bị xuyên thủng, vị trí từ má trái xuống phần hàm bị rách
một mảng, nhưng hắn không phải cơ thể máu thịt bình thường, cho nên miệng
vết thương để lộ ra màu sáng óng ánh của tinh thể.
“Đại tế tự, bên trong đã quét dọn sạch sẽ, ngài có thể đi vào.”
Đại tế tự đứng người lên, hỏi: “Tổn thất lớn không?”
“Không nhỏ.”
“Ừm”
Đại tế tự cũng không hỏi cụ thể, mà là mở miệng nói: “Barce.”
Cơ thể của con rùa khổng lồ khẽ run lên, một vầng sáng bao phủ Đại tế tự và
Ukunga.
Karen thấy thế, nhích lại gần về phía Ukunga, Ukunga cũng nhích về phía
Karen.
Con rùa ở dưới chân chắc chắn có thể “Nhìn thấy” hành động nhỏ này.
Vầng sáng kia giống như cũng có chút do dự, nhưng vẫn là phân ra một phần
mà bao phủ Karen.
Seaforth bất mãn nói: “Này, không đưa ta đi cùng à?”
Đại tế tự đáp lại nói: “Trước khi thương lượng xong hình thức hợp tác mới thì
không đi cùng, sợ ảnh hưởng đến tính độc lập của Nguyên Lý.”
Vầng sáng bắt đầu bồng bềnh, chở ba người bay về phía Cây Sinh Mệnh.
Hai cái lỗ đều rất lớn, sau khi đến gần thì mới phát hiện đây là cửa ra vào kết
giới.
Bước vào trong thì không gian lập tức bắt đầu trở nên to lớn vô ngần, có điểm
giống với toà Kim tự tháp trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, chỉ có điều ở khắp nơi
đều có dấu vết chém giết bị phá hoại, còn có rất nhiều thi thể người và yêu thú
chưa kịp xử lý.
“Bái kiến Đại tế tự.”
“Bái kiến Đại tế tự.”
Trong lúc đi ngang qua, có không ít thần quan Trật Tự hành lễ với vầng sáng.
Cuối cùng, vầng sáng bao phủ ba người đi tới vị trí sâu nhất của Cây Sinh
Mệnh, cấm chế vốn có bên trong đã sớm bị bài trừ, một cái rễ cây màu đỏ sinh
trưởng ở chỗ này, nó có tần suất và tiếng vang của một quả tim đang đập.
Trước lúc đến gần thì ngươi có thể cảm nhận được nguồn nóng thiêu đốt da thịt
của ngươi, đây không phải nhiệt độ, mà là năng lượng sinh mệnh quá đậm đặc
để ngươi cảm thấy không thích ứng, tựa như oxi quá đậm đặc.
Đại tế tự nói: “Nghe nói ở trong kỷ nguyên trước, vào thời kỳ mà Cây Sinh
Mệnh thịnh vượng nhất, thì nơi đây mới là cảnh tượng ở trong toàn Cây Sinh
Mệnh.”
Ukunga cảm khái nói: “Đúng vậy, trong kỷ nguyên Chư Thần không ra thì tất cả
đều thoái hóa quá nhiều, đừng nói một kỷ nguyên, chỉ cần một nghìn năm, đều
có thể trông thấy dấu hiệu thoái hóa.”
Đại tế tự nghe vậy, đang chuẩn bị nói chuyện thì lại nhìn về phía Karen, hỏi:
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Karen lắc đầu nói: “Ta không thích cái từ “Thoái hóa” này, ta đã từng đọc rất
sách miêu tả về kỷ nguyên trước, biết rằng hiện tại và kỷ nguyên trước có sự
chênh lệch cực lớn, nhưng cái từ này nghe thấy thì vẫn có chút “Chói tai”, cứ
ngỡ như khi chúng ta mất đi Thần thì sẽ lại trở nên “Ngu muội” vậy.”
Ukunga khẽ nhíu mày, có vẻ có hơi không vui, nhưng cũng không nói gì.
Đại tế tự: “Nói tiếp.”
“Ta cho rằng, bản chất của thoái hóa là bởi vì trong quá khứ thì Thần vẫn còn
trên thế giới thì chúng ta chẳng qua là sản phẩm phụ thuộc, là vật trang sức,
những thứ mà chúng ta cho rằng nó đã mất đi, thật ra cũng không phải do chúng
ta nắm giữ, mà là do Thần ban cho chúng ta.
Ngược lại là những kỹ thuật đang được phát triển không ngừng này mới là thứ
chúng ta thật sự nắm giữ, cũng không phải dò Thần ban ân, cũng không vận
chuyển dựa vào ý chí của Thần.
Giống như là vừa rồi khi Giáo tôn Seaforth nói tới “Độc lập tự chủ” ở ngoài.
Trong kỷ nguyên không có Thần, có lẽ thứ mà chúng ta nắm giữ và có khả năng
nắm giữ mới là sự độc lập tự chủ của chúng ta.”
Đại tế tự nói: “Ukunga, ngươi đã dạy ra một học trò tốt.”
“Ha ha.”
“Ngươi không tức giận sao?”
“Không tức giận, hắn là học sinh ta chọn, giống như con trai ruột của ta, làm
cha, sao có thể tức giận với con trai mình chứ.”
“Thật là tình thầy trò khiến người ta cảm động.”
Đại tế tự đi đến trước, đặt tay mình lên cái rễ cây đỏ thẫm kia.
Sau một khắc,
Giọng nói của Đại tế tự vang lên từ bốn phím:
“Ngươi nghe giọng nói của ta sao?”
Karen nghe được, nhưng anh không có đáp lại, bởi vì anh phát giác được
Ukunga có vẻ cũng không nghe thấy.
Quả nhiên,
Sau đó Đại tế tự lại nói thêm một câu
“Nghe thấy không, Ogurev?”
Đại tế tự đang thông qua rễ Cây Sinh Mệnh để liên hệ với Ogurev!
Đây là phương thức trao đổi vô cùng bí ẩn, vị Trưởng Lão Thần Điện đứng ở
bên cạnh như Ukunga cũng không nghe thấy gì, nhưng Karen bởi vì sự đặc biệt
của mình nên có thể “Tham dự”.
Đột nhiên,
Một giọng nói tràn đầy tang thương và mệt mỏi truyền ra:
【 Tiranus, thế mà ngươi đã trở về … 】