khác đuổi theo, trong nháy mắt bước qua cánh cổng, Karen cảm thấy cảm nhận
của tất cả các giác quan của mình trong khoảnh khắc ấy đều biến mất, so với lúc
dịch chuyển vừa nãy còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Điều này có nghĩa rằng vào lần dịch chuyển đầu tiên, khoảng cách hai điểm
dịch chuyển cũng không xa, không gian dưới đất kia, chắc hẳn cũng không nằm
ngoài phạm vi của Wien, mà lần này thì là mới đúng là dịch chuyển khoảng
cách xa, cơ thể phải chịu các tác động phụ.
Sau khi các giác quan khôi phục lại, Karen cảm thấy sự ấm áp từ xung quanh,
gió biển ấm áp thổi qua người, cho người ta một loại cảm giác vui vẻ đặc biệt.
Mở mắt ra, nhìn bốn phía, Karen phát hiện mình đang đứng trong một tòa cung
điện, cung điện được xây nên từ đá tảng màu trắng, lộ ra vẻ cổ kính và trang
nghiêm, mà tòa cung điện này lại nằm trên đỉnh của một ngọn núi.
Ở chỗ này, có thể nhìn thấy biển cả ở phía xa xa, và những thành trấn nằm lít
nha lít nhít ở bên dưới.
Đảo Ám Nguyệt, bốn mùa đều như mùa xuân.
Phản ứng đầu tiên của Karen là, Đảo Ám Nguyệt phải lớn hơn rất nhiều so với
trong tưởng tượng của mình, nhân khẩu tất nhiên cũng sẽ rất nhiều, nó không
phải được khống chế bới một gia tộc, mà là một đám cộng động người dân trên
đảo cùng có tín ngưỡng là Ám Nguyệt.
Đương nhiên, bây giờ Trật Tự Thần Giáo đã mở chỗ truyền giáo ở nơi này, cư
dân của Đảo Ám Nguyệt lại có nhiều hơn một sự lựa chọn tín ngưỡng.
Phía trước, có một chiếc xe ngựa dừng lại, người ở chỗ này chuyên môn phục
vụ cho đoàn đại biểu đến đàm phán của Trật Tự Thần Giáo, Karen để ý đến trên
đầu của mỗi con ngựa đang kéo xe đều có mọc một cái sừng, còn về nội thất
bên trong xe ngựa, cũng được bố trí đầy trận pháp, hiệu quả giảm xóc nếu so
với những chiếc xe sang trọng thì chỉ có cao hơn chứ không thấp.
Tóm lại, đi từ Wien đến Đảo Ám Nguyệt, trong nháy mắt có cảm giác như đi từ
xã hội hiện đại đến xã hội huyền ảo.
Nhưng thật ra thì đây mới là bộ mặt thật của thế giới này.
Dù bây giờ quân đội thực dân đã sớm bước vào thời kỳ súng kíp và tàu chiến
bọc thép, nhưng hôm đó Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn nhìn thấy bước ra từ trong hang
động, mới là sức mạnh kinh khủng nhất của thế giới này.
Có rất nhiều người cũng giống như Karen nhìn qua nhìn lại khắp nơi, không chỉ
có các thành viên khác trong tiểu đội, thành viên của những tiểu đội Đòn Roi
Kỷ Luật khác ở xung quanh cũng đều giống vậy, dù gì thì đa phần người ở đây
đều là lần đầu tiên đặt chân lên Đảo Ám Nguyệt, tất nhiên cảm thấy ngạc nhiên
đối với hoàn cảnh đặc biệt ở nơi này.
"Khục..."
Neo ho nhẹ một tiếng, tất cả đội viên lập tức tập trung chú ý.
Tuy vậy, đội trưởng cũng không phải là muốn mọi người chú ý tác phong của
mình, mà là chỉ chỉ về phía chiếc xe ngựa được kéo bởi con ngựa một sừng kia,
nói:
"Ngồi lên chiếc xe ngựa này, chắc chắn dễ chịu hơn lúc ngồi ô tô, mà tốc độ
cũng chưa chắc chậm hơn ô tô."
Ngay sau đó,
Đội trưởng lại nói:
"Nhưng trong số những người bình thường thì có bao nhiêu người có thể có tư
cách để ngồi loại xe ngựa này?"
Neo nhìn khắp bốn phía, cuối cùng nói: "Dáng vẻ ở bên ngoài của thế giới, cũng
không phải là dáng vẻ đương nhiên của thế giới này, mà là dáng vẻ của thế giới
bên dưới Trật Tự."
Đại Chủ Giáo Waffron chuẩn bị bước lên xe ngựa thì dừng lại, quay đầu nhìn về
phía Neo, gật đầu nói:
"Ngươi nói rất đúng."
Neo cúi đầu về phía chủ giáo Waffron.
Có điều, ngài Chủ giáo tựa như cũng không có hứng thú mà bắt đầu diễn thuyết
khi vừa đặt chân đến địa bàn của người ta, sau khi cười cười thể hiện sự tán
thưởng dành cho Neo thì lập tức ngồi vào trong xe.
Leon và Laure cũng ngồi vào xe ngựa, xe ngựa bắt đầu tiến lên.
Neo thì dẫn theo tiểu đội của mình chia làm hai đội mà bảo vệ xe ngựa.
Karen quen ngồi trong ô tô mà chấp hành làm việc, bây giờ lại có cảm giác
đang quay kịch phim cổ trang, còn thiếu một cây đao dắt ở bên hông mỗi người.
Nghĩ đến cái này, Karen nhỏ giọng hỏi Fanny ở phía trước: "Hành lý của chúng
ta đâu?"
Fanny chỉ chỉ về phía trước không xa, nói: "Hành lý sẽ được phân phát lại ở chỗ
đó, nơi nghỉ lại sắp tới của chúng ta."
"Được rồi."
Karen nhẹ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Trong xe ngựa;
Waffron híp nửa mắt nói: "Tên đội trưởng này, rất có kiến thức."
"Đội trưởng của tiểu đội chó săn rất nổi tiếng." Leon lập tức giới thiệu.
"Nói như vậy, lời đồn kia về tiểu thư Ophelia, cũng xuất phát từ trong cái tiểu
đội này ra rồi?"
"Đúng vậy, ông nội, nhưng đây cũng chẳng qua chỉ là lời đồn đại."
"Ta còn không có hẹp hòi đến mức độ đó." Waffron khoát tay áo, "Nói cho cùng
thì Đảo Ám Nguyệt cũng không phải người hầu của Thần Giáo chúng ta, cô ta
có quyền tự chọn của mình."
"Vâng, thưa ông nội."
"Nhưng là, đợi đến sau khi trở về, ta vẫn còn muốn hỏi bộ phận bố trí nhiệm vụ
một chút, bố trí cái tiểu đội này đi theo ta, là đang thử đánh cược xem lòng dạ ta
có rộng lượng hay không à?"
Tất nhiên rằng Đại Chủ Giáo Waffron cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Theo lý thuyết, bộ phận phụ trách sắp xếp cũng không có khả năng phạm vào sự
sai lầm như vậy, sắp xếp người mà lãnh đạo có thể sẽ thấy phản cảm cùng đi xa
với lãnh đạo.
Nguyên nhân cũng bởi vì thế mà lúc Neo biết được nhiệm vụ này cũng không
thèm ra sức giành lấy nhiệm vụ này cho tiểu đội mình.
Lúc này Laure nói xen vào: "Thưa ngài Đại Chủ Giáo, nơi tiếp theo chúng ta
phải đi chính là khách sạn Bernard, đây là một khách sạn duy nhất trên Đảo Ám
Nguyệt đón tiếp khách từ bên ngoài, nằm ở ngay tại ngọn núi này, được xây
dựng ở vị trí sườn núi, diện tích của khách sạn rất lớn, còn có suối nước nóng,
rất thích hợp cho việc nghỉ dưỡng, đêm nay ngài có thể ngâm suối nước nóng
rồi lại nghỉ ngơi sau."
"Tốt, ta đã biết."