Piaget thì trước hết chủ động bước lên ôm Karen một cái: "Tôi muốn uống
rượu, cậu mời tôi uống rượu đi." Karen nghe ra từ trong giọng nói, thật sự là
Piaget muốn uống rượu.
"Được rồi, thuộc hạ của tôi đang ở phía đối diện, chúng ta đi đến nhà hàng đối
diện rồi đặt một phòng ăn riêng."
Sau khi đặt phòng xong, Karen thì nhìn hai người Bede và Piaget cùng nhau
xem xét menu, càng không ngừng gọi món ăn, rượu cũng kêu rất nhiều, còn
thương lượng như thế nào đóng gói mang về.
Sau khi đặt menu xuống, Piaget cười nói: "Cậu cũng đừng để ý, trong khoảng
thời gian này chúng tôi thật sự sống rất túng quẫn."
"Hai người đi ra ngoài mà không mang theo đủ phiếu điểm sao?" Karen hỏi.
Ngài Bede trả lời: "Có mang theo một chút, nhưng sau khi ra ngoài mua vật
liệu, rất nhanh thì cũng tiêu sạch rồi."
"Bây giờ thu nhập của trang viên đã nhiều hơn trước rồi mà ngài Bede."
"Thu nhập của trang viên không có gì liên quan đến ta cả, nếu không thì lúc đó
sao cậu lại rời khỏi trang viên đây? Mình kiếm được bao nhiêu phiếu điểm thì
sống theo bấy nhiêu đó, vốn là một chuyện quá bình thường."
"Chỗ của tôi còn một chút phiếu điểm, hai người có cần không?" Karen hỏi.
Ngài Bede lập tức lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta đã có đủ tiền để trả tiền
thuê nhà và vé tàu, chỉ có điều là vé tàu bị hoãn thời gian, tạm thời không nhận
khách là người bình thường như chúng ta, chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này tiếp
tục chờ đợi, chắc hẳn cũng không cần bao lâu thì có thể rời khỏi nơi này."
Piaget gật đầu nói: "Đúng vậy, ăn ké của bạn bè một bữa cơm cũng xem như
bình thường, nhưng cầm tiền của bạn thì cũng không thích hợp."
"Anh nói thế cũng làm tôi thấy ngại đấy, lúc đầu cũng không ít lần tôi đến tìm
anh để vay tiền."
"Không giống, lúc đó là cậu đang cần tiền để quay vòng, hơn nữa lúc ấy cậu
cũng đang làm việc ở chỗ tôi, là quan hệ ông chủ và nhân viên, cậu cũng không
phải là mượn tiền tôi để sống."
"Vậy hai người dự định lúc nào trở về?" Karen hỏi.
Piaget nhìn về phía Bede, tất nhiên cho tới nay thì việc sắp xếp hành trình đều là
do ngài Bede phụ trách.
Ngài Bede uống một hớp rượu, nói: "Tiếp theo chúng ta chuẩn bị đến Saint
Andis, nghe nói nơi đó là một nơi rất tốt, phong cảnh rất đẹp, chúng ta muốn
đến đó để vẽ tranh."
"Tiếp theo tôi cũng sẽ trở về Saint Andis."
"Nhưng có lẽ lúc cậu trở về thành phố York từ Saint Andis thì hai người chúng
ta còn chưa đến được Saint Andis."
Bede biết bọn người Karen có trận pháp dịch chuyển có thể đi thẳng về, mình
và Piaget chỉ có thể dùng phương tiên giao thông bình thường để di chuyển, sau
đó nhìn tình huống mà dùng chút phiếu điểm để sử dụng trận pháp dịch chuyển
giá rẻ của các giáo hội khác.
Loại trận pháp dịch chuyển giá rẻ kia một ngày chỉ có thể đi một lần, thậm chí
sau khi ngồi một chuyến còn phải nghỉ ngơi vài ngày ngày, bởi vì cơ thể sẽ có
cảm giác như muốn rời ra từng mảnh.
"Cho nên, tạm thời không có ý định trở về sao?" Karen nhìn về phía ngài Bede,
nhắc nhở, "Eunice còn có hơn một tháng nữa là có thể khôi phục."
Bede cười cười, giả bộ như rất lơ đễnh mà hỏi: "Karen, cậu bây giờ còn dự định
cưới nó sao?"
Karen không do dự chút nào, trực tiếp trả lời: "Đương nhiên, cô ấy là vị hôn thê
của tôi."
Bede lập tức khoát tay nói: "Không không không, ta không hi vọng hôn ước lại
là sự hạn chế để cậu lựa chọn hạnh phúc của mình."
"Đây là hôn ước mà tôi đã đồng ý, cũng có nghĩa vụ phải thực hiện, nhưng cũng
không hoàn toàn chỉ bởi vì hoàn thành nghãi vụ, trong lòng tôi vẫn luôn rất rõ
ràng."
Piaget chế nhạo nói: "Ông ta thật ra cũng biết rõ mà, nhưng mà chỉ đang nói
ngược lại để nhắc nhở cậu mà thôi, cậu có biết không, ngay cả việc bố trí hôn lễ
của cậu ông ta cũng đã lên kế hoạch rồi đấy, chỉ có điều là màu sắc chủ đạo hơi
kỳ lạ một chút, là màu đỏ, không biết cậu có chấp nhận hay không."
"Tôi vẫn cảm thấy màu đỏ đại diện cho sự vui mừng, rất phù hợp với không khí
của hôn lễ."
Ngài Bede nhún vai, nói: "Ta sẽ trở về trước khi hôn lễ của hai đứa cử hành,
nhưng ta biết, hai đứa cũng không dự định cử hành hôn lễ trong thời gian gần,
không cần thiết phải làm cho việc này trở nên gấp gáp như vậy."
"Tôi sẽ hỏi thăm ý kiến của Eunice, nhưng cũng sẽ không cố gắng để thông báo
cho ngài, bởi vì tôi tin tưởng ngài có thể trở về đúng lúc."
Thức ăn được người phục vụ bưng lên, ngài Bede và Piaget lập tức ngấu
nghiến, cho dù là ngươi nhã nhặn và cao quý ra sao, sau khi bị áp lực cuộc sống
tra tấn hai tháng thì cũng sẽ mất đi sự thận trọng của mình.
Đợi đến sau khi ăn xong, Piaget đứng người lên, nói: "Karen, bạn tốt của ta,
cảm tạ sự chiêu đãi của cậu!" ngài Bede vỗ Piaget một cái, thúc giục nói: "Đóng
gói lại, nhanh lên."
Karen đứng người lên giúp đỡ bọn họ cùng đóng gói đồ ăn mang về, không tiếp
tục trò chuyện thêm, hai người bọn họ rời khỏi phòng ăn.
Những việc liên quan đến Bích Thần, Karen không nói, Bede và Piaget cũng
không nói, đây là một loại ăn ý của cả hai bên, tất cả mọi người cảm thấy không
cần thiết để nói những việc này lúc này, nhất là trên người Karen bây giờ còn
đang mặc thần bào Trật Tự.
Tuy vậy trong lúc Karen đang chuẩn bị rời khỏi phòng ăn để tìm thuộc hạ của
mình, trông ở trên chỗ ngồi lúc nãy của ngài Bede có để lại một bức tranh.
Karen cầm lên gỡ dây buộc ra, mở bức tranh, bức tranh cũng không lớn, chỉ to
bằng một trang bút ký bình thường, nội dung bên trong bức tranh nhìn rất quen
mắt, là cảnh tượng của bức tranh tường ở trong phòng vẽ tranh ở nhà của
Piaget, trên đó là cảnh linh hồn của Lynda bay về phía Bích Thần sau khi chủ trì
nghi lễ đón Thần siêu quy cách.
Hả? Không đúng.
Karen phát hiện vị trí góc trên bên phải bức tranh vẽ đối tượng mà linh hồn
Lynda bay nhào đến không phải là Bích Thần, mà là Piaget!