Điện đã sớm rời khỏi mà không bị bắt lại, hắn đứng phía trên bộ chỉ huy quân
đoàn, chất vấn:
“Vì sao quân đoàn không phát động tiến công?”
Giọng nói được pháp thân phóng đại trở nên lớn vô cùng, khiến cho cả lều chỉ
huy cũng phải rung động ào ào.
Trong lều chỉ huy, một đám quan tham mưu quân đoàn đi ra, hành lễ với vị
trưởng lão phía trên:
“Bái kiến trưởng lão.”
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở hành lễ, không ai trả lời câu hỏi này, cũng không
ai lập tức tỏ thái độ gì với chuyện này, bởi vì bản thân Karen cũng không có mặt
ở đây.
Thấy thế, vị Trưởng Lão Thần Điện này càng nghiêm nghị ra lệnh:
“Lập tức tiến công cho ta!”
Bây giờ cũng chỉ có quân đoàn công kích thì mới có thể tạo ra tác dụng thay đổi
cục diện, bọn hắn với sự phối hợp của khí cụ chiến tranh và quân trận thì có thể
ảnh hưởng đến vị Thần linh này, ít nhất sẽ không giống các trưởng lão mà bị
giải quyết từng người một.
Đây cũng là nguyên nhân khi Kỵ Sĩ Đoàn xuất chinh thì Trưởng Lão Thần Điện
chỉ có địa vị đi cùng, sức mạnh cá nhân chỉ có thể bổ sung thêm tác dụng cho
quân đoàn mà không phải là chỗ dựa tuyệt đối.
Các quan tham mưu hai mặt nhìn nhau, không nói đến quân đoàn trưởng đã ra
lệnh để quân đoàn lui hẳn về sau và phân bố lực lượng canh giữ từ trước đó, bây
giờ quân đoàn đã phân tán quy mô, muốn tập hợp lại thì cũng không phải là
chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn; còn nữa, hệ thống cấp bậc trong
quân đoàn vô cùng nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh đến từ Quân đoàn trưởng,
bọn hắn cũng không có quyền can thiệp vào hành động của quân đoàn.
Quan trọng nhất đó chính là, bọn hắn tuy là quân đoàn chính quy, nhưng cũng
không phải 12 Kỵ Sĩ Đoàn, khác biệt với 12 Ky Sĩ Đoàn sẽ hưng phấn khi nhìn
thấy Thần linh, bọn hắn rất rõ ràng quân đoàn của mình và 12 Ky Sĩ Đoàn có
chênh lệch ra sao, mà động tĩnh kinh khủng ở trên bầu trời thành phố La Giai
thì chỉ cần không phải người mù đều sẽ nhìn thấy. Nếu như Karen cưỡng ép ra
lệnh tiến công, là tín đồ Trật Tự thì mọi người cũng chỉ có thể cắn mà thi hành
theo mệnh lệnh, khai chiến với vị Thần kia và một vị khác cũng đáng sợ không
kém, nhưng nếu Karen đã không có ra lệnh như vậy …vậy còn không bằng
đứng ở ngoài xem kịch, có thể còn sống thì đúng là sẽ không có ai nguyện ý
chạy vào chịu chết. Tên Trưởng Lão Thần Điện này hiển nhiên là đánh giá cao
địa vị của mình, thấy sự thúc giục của mình không có hiệu quả, lại thêm sự kích
thích từ cái cục diện chật vật này khiến cho hắn không khỏi tức giận nói:
“Các ngươi đang muốn phản giáo sao!”
“Rống!”
Một tiếng rồng gầm truyền đến từ nơi xa, ngay sau đó, trên không trung xuất
hiện bóng dáng trắng nõn của một con Cốt Long.
Mọi người thấy thế, nhao nhao thở phào một cái, hiện nay, Cốt Long đã là tiêu
chuẩn đại diện cho Karen.
Trưởng Lão Thần Điện nhìn về phía Karen, quát lớn:
“Lập tức ra lệnh để quân đoàn của ngươi tấn công!”
Karen cũng ngưng tụ ra pháp thân của mình mà đáp lại nói:
“Mục tiêu quân sự và kế hoạch ban đầu đã xuất hiện sự thay đổi rất lớn, quân
đoàn ta đã từ bỏ nhiệm vụ tác chiến, đổi thành giữ vững vị trí.”
“Đây là hành vi e sợ tránh chiến, đây là sự hèn nhát!”
“Trưởng lão, bây giờ ngài có thể quay lại chỗ đó để làm tấm gương sáng cho
mọi người trước.”
“Ngươi…” Trưởng Lão tức giận một hồi, mắng, “Thầy của ngươi vẫn còn ở bên
trong đấy!”
“Ưu tiên của ta là phụ trách cục diện, mà không phải lo cho người có quan hệ
với ta.”
Lúc này Dinah chạy ra từ trong lều của tổ thông tin, nói:
“Pháp chỉ của Đại tế tự, lập tức có hiệu lực từ bây giờ, trừ Thần Điện ra thì bất
cứ bộ môn nào, bất cứ ai tuỳ tiện điều động đều xem là hành vi phản giáo.”
Sau khi pháp chỉ này được công bố thì sắc mặt của mọi người lập tức trở nên
nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đều tập thể đáp lại:
“Cẩn tuân pháp chỉ.”
“Cẩn tuân pháp chỉ.”
Vị Trưởng Lão Thần Điện kia vô cùng tức giận, bởi vì vẻ mặt pháp thân của
hắn cũng bắt đầu có vầng sáng xanh đỏ vận chuyển, nhưng mà có lẽ hắn cũng
biết rõ mình không có cách nào để ảnh hưởng đến quân đoàn này, rất nhanh thì
bản tôn rồi tiếp sau đó là pháp thân đều biến mất.
Hắn cũng không quay trở về cuộc chiến thì đã rất lý trí. Karen chỉ cười cười,
anh cũng không thấy có gì bất ngờ, bởi vì trong thời điểm quan trọng thì vị Đại
tế tự này chưa từng “tụt dây xích”, mỗi lần đều thể hiện ra sự quả quyết và
quyết đoán trong hành vi.
Điều này cũng có nghĩa rằng lực lượng của Thần Giáo sẽ không tham gia trên
quy mô lớn, nhất là sẽ không bỗng nhiên xuất hiện tình huống có một Trật Tự
Ky Sĩ Đoàn nào hành quân đến, vậy thì trên cơ bản cục diện của thành phố La
Giai đã được khống chế.
Cùng với đó thì quy mô cuộc nội chiến Trật Tự này cũng được khống chế.
Karen ném một con quạ đen ra, quạ đen bay đến trong tay Dinah, sau khi Dinah
mở ra xem sơ qua thì lập tức quay người trở về trong lều của tổ thông tin.
Ngay sau đó, Karen mượn dùng pháp thân của mình mà ra lệnh một lần nữa:
“Không có mệnh lệnh của ta, quân đoàn không cho phép thiện động!”
Pháp thân lập tức tiêu tán, Karen nói với Connor ở dưới chân:
“Đi thôi, dẫn ngươi đi nhặt bảo thạch.”
“Được á!”
Connor vui sướng xoay người một cái, chở Karen bay về phía bầu trời mà bây
giờ vẫn còn là một đống bột nhão.
Vị Trưởng Lão Thần Điện kia có nói một câu rất đúng, Ukunga trên danh nghĩa
là thầy của mình, mình vẫn phải đi cứu hắn, cho dù phải “chịu uy hiểm tính
mạng”.
Mặc dù mình và người thầy kia “là cha con với nhau”, nhưng ngươi thật sự
không thể biểu hiện quá mức lạnh lùng quyết tuyệt, cái này cũng không mâu
thuẫn với hình tượng tàn nhẫn trong lúc tiến hành Đại thanh tẩy, bởi vì nó liên
quan đến thái độ của những người có thể đứng ở bên phía ngươi sau này.
Cốt Long lướt qua trước cơ thể khổng lồ của Ranedal, Ranedal duỗi tay ra
muốn bắt lại, nhưng mỗi lần đều bị Cốt Long “khó khăn” lắm mới tránh thoát,
liên tục ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Một màn này làm nổi bật lên hành động anh dũng của Karen.
Cốt Long nhanh chóng bay lên, vừa lúc hình chiếu của Cánh Cổng Trật Tự đã
ngưng tụ lại, Ukunga bị đả kích đến nỗi mất hết can đảm đang rơi xuống cùng
với cơ thể tàn tạ của mình.
Karen thành công đón được hắn, Cốt Long thuận đường bay đi. Dis đã đứng ở
trước cổng thấy thế, rất tùy ý mà lại chém đến một kiếm, kiểm soát sức mạnh
vừa đủ, vẽ ra một cái khe rãnh đáng sợ trên bầu trời sát cái đuôi Cốt Long.
Thật ra thì bất kể là Ranedal hay là ông nội thì diễn xuất không được tốt lắm, ít
nhất cũng không hoàn toàn nhập vai, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô
cùng chân thực.
Bởi vì sẽ không ai tin rằng bọn họ biết diễn kịch.
Nhìn xem Ukunga nằm trước mặt, cơ thể đã vỡ tan như những mảnh ghép hình,
Karen quan tâm hỏi:
“Ngươi vẫn khỏe chứ, con trai?”
Ukunga liếc mắt xem thường nhìn về phía Karen: “Cha sắp không xong rồi,
trước lúc chết thì vẫn thấy không yên tâm về con nhất đấy.”
“Xem ra cũng chưa tắt thở.”
Karen đưa tay nhẹ nhàng xé rách một miếng da của Ukunga xuống, phối hợp
với cảm giác của Thần khí phía dưới, rất giống như là mấy miếng thịt bò đặt
trên tảng đá lúc mình ăn lẩu ở nhà.