ngươi phải thuyết phục bản thân mình, sử dụng Điều Lệ Trật Tự để kết hợp với
mục đích của mình.
Cũng ví như lần này, Karen muốn nói với bản thân mình, không phải là vì theo
đuổi lợi ích bản thân mà dùng tính mạng của binh sĩ trong quân đoàn để đi mạo
hiểm, mà là dùng một đòn này để hồi sinh chiến tuyến trước mặt mình.
Đây là một sự dối trá, nhưng cùng lúc cũng là một sự ước thúc. "Quan truyền
lệnh!"
"Có!" Richard lập tức đứng nghiêm.
"Truyền mệnh lệnh của ta, các bộ phận đình chỉ tất cả công việc đang làm,
chuẩn bị xuất phát."
"Vâng, Quân đoàn trưởng!”
Neo rót cho mình một ly nước, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ chứa bột phấn
màu đỏ, bên trong là thuốc kích thích tinh thần.
Karen ra lệnh cấm lạm dụng thuốc kích thích tinh thần.
Nhưng Neo không phải lạm dụng, trước lúc chiến tranh thì hắn đã sớm không
thể rời bỏ những thứ này, những thứ đồ chơi này đối với hắn mà nói, xem như
một loại thuốc bổ, giống như các loại viên uống vitamin, canxi.
Đúng lúc này, trong ly nước trước mặt Neo, xuất hiện bóng người của Giáo
Hoàng Điên, giọng nói của ông ta cũng truyền ra từ trong ly nước:
"Thân là tín đồ Ánh Sáng, bây giờ lại giúp Trật Tự đánh trận, hơn nữa còn bị
cho rằng là thuộc hạ của Trật Tự, Neo, ngươi không cảm thấy ngươi cực kỳ thất
bại sao?"
Neo đưa tay nhẹ búng một cái vào ly nước, nhìn xem hình ảnh của Giáo Hoàng
Điên ở trong không ngừng méo mó theo từng đợt gợn sóng, giống như là đang
nhảy múa.
"Ta nói này, khi đó ngươi bò lên trên Tháp Ánh Sáng mà hô to với toàn thế giới
rằng ngươi không tin tưởng trên đời này có Thần Ánh Sáng, dẫn đến sự sụp đổ
và tan rã trực tiếp của Ánh Sáng Thần Giáo, ngươi không cảm thấy mình thất
bại à?"
"Ta thất bại, nhưng khi ta ý thức được ta thất bại, ta đã không có biện pháp để
thay đổi gì cả, thế nhưng ngươi thì không giống."
"Đừng đừng đừng, ngươi đừng nói như vậy, ha ha, ta không giống, nhưng ta
thật ra ta lại hi vọng mình giống như ngươi, ví như trong tay có một Ánh Sáng
Thần Giáo hoàn chỉnh, bên người có Thánh Điện Đoàn bảo vệ và phục tùng với
mệnh lệnh của mình.
Thế nhưng mà bây giờ ta có cái gì? Ngay cả thân phận trong Trật Tự Thần Giáo
ta cũng không có, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không? Có nghĩa rằng chờ
đến khi ta lớn tuổi rồi về hưu, ngay cả tiền dưỡng lão cũng đều không có."
"Ngươi không nên xem xét vấn đề như vậy, có nhiều thứ nhìn như là ngươi có
được nó, nhưng trên thực tế, thật ra nó cũng đang hạn chế ngươi."
"Được rồi được rồi, năm đó đầu ngươi nóng lên, hô cho sướng miệng rồi, bây
giờ cũng đừng có khuyên bảo người khác, mẹ nó, có phải do gần đây đọc trí
nhớ của ngươi để đánh trận quá nhiều, cho nên bây giờ ngươi trở nên quá sinh
động rồi hay không?"
Neo đổ bột phấn vào trong ly nước, ly nước nhanh chóng biến thành màu đỏ,
mà bóng dáng của Giáo Hoàng Điên lại biến thành tổ tiên Dị Ma Khát Máu, vẻ
mặt của hắn hưởng thụ mà nói:
"A, ta thích loại màu sắc này.”
"Ngươi cũng câm miệng cho ta.”
Neo bưng ly lên, lập tức uống một nửa, mà gương mặt của tổ tiên Dị Ma Khát
Máu, chỉ còn sót một nửa, đúng vậy, hắn là đang nghiêng mặt sang một bên.
"Chuyện mà ta nói với ngươi lần trước, ngươi thật sự không thấy động lòng
sao?”
"Ta nói này, các ngươi yên lặng mà làm phòng tài liệu cho ta là được rồi, đừng
nghĩ đến những chuyện khác có được hay không, ta cũng không phải là trẻ con,
sẽ bị một miếng giấy gói kẹo lừa gạt."
"Thế nhưng mà tiểu thư Irina đối với ngươi mà nói, không phải là viên kẹo
ngon nhất trên thế gian này sao?"
"Ngươi đang biểu diễn kịch à, kiểu kịch bản cũ rích vì phục sinh người yêu mà
không tiếc cúi đầu với ác quỷ?”
"Irina là huyết mạch thuộc trực hệ của ta, chỉ cần về sau ngươi có thể tìm được
Huyết Tinh bản thể của ta, thì có thể tìm được vết tích của Irina ở trong, sau đó,
sẽ có thể phục sinh Irina."
"Đây không phải là cô ấy, chỉ là một người xa lạ có dáng vẻ giống hệt cô ấy mà
thôi."
"Ngươi không thử xem thì làm sao biết được?”
"Kỹ thuật dụ dỗ người khác của ngươi thật sự là không có chút chuyên nghiệp
nào."
"Lúc trước hiệu suất ngược lại là rất cao, dù gì thì huyết thống của Dị Ma Khát
Máu có sức hấp dẫn siêu nhiên đối với nhân loại, nhưng vấn đề là, thực chất
trong lòng ngươi là một người muốn tự sát, ai, ta là đang chào bán đèn dầu
trước mặt kẻ mù."
"Được rồi, ngươi có thể ngậm miệng rồi đấy."
Neo uống một hơi cạn sạch phần chất lỏng còn trong ly.
Ở bên tai, lúc này lại có âm thanh của Luther truyền đến: "Ngài Neo thân yêu,
ngài hẳn là nên giúp ta chú ý thêm đến người tóc tím ở Wien."
"Ta đang giúp."
"Thế nhưng mà ngài đang đánh trận."
"Nếu như Trật Tự đánh thua, cũng không cần lo người tóc màu gì, kết cục đều
như thế."
"A, ngài nói rất có lý, đây là một cái lý luận có cách cục lớn hơn so với lý luận
của ta, ta cần phải nghiên cứu cho tốt."
Luther "Chạy đi" nghiên cứu, Neo lại đợi một lúc, ừm, không có giọng nói nào
nữa.
Cho nên, trong mấy cái "Nhân cách" này, quả nhiên vẫn là Philias khéo hiểu
lòng người nhất.
Cơ thể Neo ngả người nằm xuống, cơ thể của hắn vốn đã kháng lại tác dụng của
thuốc, vừa uống xong một ly, cơ thể bây giờ lại mệt mỏi rã rời.
Nhưng mới nằm xuống, nhắm mắt lại, còn chưa điều chỉnh ra được một tư thế
hài lòng nhất cho giấc ngủ của mình, cái ốc biển trong lều lại phát ra tiếng vang.
Đây là một loại công cụ dùng để thông báo được đặt trong lều của các sĩ quan
chỉ huy cao cấp.
Neo ngồi dậy, hơi nghi ngờ một chút, đi chân đất ra bên ngoài lều.
"Ô ô ôt!"
Tiếng kèn lệnh vang lên, có nghĩa toàn quân chuẩn bị chiến đấu, nhưng bây giờ
không thấy dấu hiệu kẻ địch tấn công, đó có nghĩa là toàn quân sắp lập tức xuất
phát.
Trong toàn bộ quân đoàn, người có thể đưa ra cái mệnh lệnh này, chỉ có vị kia.
Neo có chút không dám tin mà gãi đầu của mình, hắn có tóc, cho nên xúc cảm
không được tốt lắm, chốc lát trong lòng vậy mà có cảm giác muốn cạo sạch đầu.
"Ôi, đầu óc bị tương Wien đổ vào rồi sao, lúc này …Tất tay luôn rồi?"