mọn.
Đây cũng là do không còn biện pháp nào khác, bởi vì khi mở mắt ra đã phát
hiện trên người mình bị bố trí nhiều trận pháp như vậy, vốn dĩ hắn ta cũng
không có lựa chọn khác, nói cho cùng thì sinh tử của mình, chỉ trong một suy
nghĩ của đối phương.
Dựa trên cơ sở này, Bernard đã cố hết sức mình, hắn ta hi vọng mình có thể
sống sót, hắn hi vọng có thể hóa giải thế cục, hắn hi vọng có thể đợi đến lời hứa
kia.
Nhưng cho tới bây giờ, Bernard rốt cục đã tỉnh táo lại, hắn sai, hắn sai một cách
quá bất thường.
Có lẽ, nếu đối phương là những người khác ngoại trừ người trẻ tuổi đang đứng
trước mặt này ra, cách đối phó của hắn đều có thể tạo ra hiệu quả.
Nhưng mà, nói theo một cách khác, những người mà cách đối phó của hắn có
hiệu quả sẽ không cố ý vận chuyển thi thể của hắn từ Cung Tưởng Niệm đến
nơi đây, sau đó lại bố trí mọi thứ.
Đây là một cái nghịch lý, ngay từ đầu Bernard không nghĩ thông suốt được
điểm này, cho dù là ai mới tỉnh lại từ trạng thái ngủ say suốt một trăm năm,
cũng rất khó có thể ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra xung quanh...
Đối phương không phải đến để tìm lời giải đáp, bởi vì đối phương biết rất nhiều
bí mật liên quan tới mình, có đôi chút khó tin rằng, dù thời gian trôi qua đã hơn
trăm năm, trong cách nói chuyện của đối phương cũng không giống như một
người đi điều tra, mà giống như một người đã tự trải qua mọi việc.
Đối phương cũng không phải đến để đàm phán, bố trí nhiều trận pháp chặt chẽ
trên người của mình như vậy, không phải là để tăng thêm át chủ bài để đánh
cược, mà là để mình không cách nào có thể giãy giụa trong lúc bị thẩm phán.
Đây là một buổi thẩm phán, một buổi thẩm phán đã sớm được sắp đặt từ trước.
Những lời đối thoại làm nền lúc trước cũng chỉ là một loại đường tắt để đối
phương cảm thấy vui vẻ khi chà đạp mình, là một cách nhục nhã trước khi hành
hình.
Ta thật ngu, thật sự quá ngu ngốc.
Đây là suy nghĩ trong lòng của Bernard lúc này, nếu như không phải trong lòng
có điều mong cầu, ai lại nguyện ý để bản thân mình khúm núm như vậy?
Mà một khi thật sự đã không còn đường lui, như vậy thì cũng không còn ích gì
để nịnh nọt nữa.
"Vòng quanh cả nửa ngày, thì ra là thẩm phán đến từ Ánh Sáng." Trên mặt của
Bernard lộ ra nụ cười, "Ánh Sáng giấu ở trong Trật Tự, thật sự ngươi rất vất vả
đấy, vì cuộc báo thù này, vậy mà phải chịu cái giá lớn như vậy."
Karen lắc đầu, nói: "Không, ngươi sai rồi, đối phó với ngươi, chỉ là tiện đường
mà thôi, ta chưa hề bởi vì ngươi mà cố ý vòng vo gì cả, thậm chí cũng chưa
từng có ý định dừng lại."
Mình là như vậy, đội trưởng cũng là như vậy.
Nếu như không phải Trật Tự khơi mào cuộc chiến tranh với Luân Hồi, mình và
đội trưởng, cũng sẽ không đến Đảo Ám Nguyệt.
Bernard đáp lại nói: "Ngươi có thể dựa vào ta mà lấy được rất nhiều thứ tốt, ví
dụ như những bảo tàng ta để lại trước khi ngủ say, ở trên Đảo Ám Nguyệt có ba
khu, trên những hòn đảo gần đây cũng có vài chỗ, ta còn biết rất nhiều có nơi bí
cảnh có vật liệu quý hiếm, những thứ này, đều là bảo vật có giá trị lớn, là những
thứ ngươi có thể dựa vào ta mà lấy được, mặt khác, ta còn có được kinh nghiệm
rất phong phú, có thể cho ngươi rất nhiều sự trợ giúp.
Ngươi chỉ là một vị Tu Giả Quang Diệu, ta tin rằng ngươi cần những thứ này,
nếu như ngươi từ bỏ việc báo thù, ngươi sẽ có thể phát triển càng tốt hơn."
Tu Giả Quang Diệu là cấp độ bậc trung trong hệ thống của Ánh Sáng Thần Giáo
trước đây, ngang bằng với Thẩm Phán Quan của Trật Tự Thần Giáo.
Thẩm Phán Quan có ý nghĩa đã thoát ly khỏi phạm trù của Thần Mục, trở thành
người có thể đại biểu Trật Tự mà đưa ra sự phán quyết, Tu Giả Quang Diệu,
cũng xưng là Quang Diệu Giả, cũng mang ý nghĩa có thể đại biểu cho Ánh
Sáng, đem ánh sáng chiếu rọi cho người chung quanh.
Karen đáp lời: "Ngươi cũng phải hiểu rõ, vừa mới nãy những chuyện trời đất
mà ta nói với người đều là lời nói thật, nếu như ta nguyện ý, Đảo Ám Nguyệt
của ngươi trong tương lai đều sẽ là của ta, tại sao ta phải cần để ý đến những
của cải đấy của ngươi? Về phần những thứ như kinh nghiệm, bí cảnh mà ngươi
vừa nói đến...
Rất xin lỗi, trong tưởng tượng của ngươi thì ta giàu có hơn rất nhiều lần.
Kinh nghiệm của ngươi thậm chí không bằng một con chó ở nhà ta."
Karen mở tay ra, một cái chân đèn được làm từ đá lơ lửng lên, bay vào trong tay
của Karen, lập tức, một tia lửa xuất hiện, mang đến ánh sáng thần thánh và ôn
hòa.
"Ngươi thẩm phán ta, ngoại trừ việc báo thù, cũng không có ý nghĩa gì cả!"
"Bỏ ý nghĩa sang một bên, chỉ vì để báo thù, là niềm vui thú nhất."
"Ánh mắt của ngươi quá thiển cận!"
"Ta chỉ thích hưởng thụ những thứ tức thời."
"Ngươi cũng không lo lắng cho sự phát triển trong tương lai của mình hay sao?"
"Thứ mà ta không thấy lo lắng nhất đó chính là thiên phú của bản thân mình."