"Ăn sáng rồi chứ?"
"Vẫn chưa, tôi đói."
"Ừm, hai người khiêng cậu ta vào trong đi."
"Vâng, ông chủ."
"Vâng, ông chủ."
Pieck và Dincom mỗi người một bên, giơ cáng cứu thương của Richard lên rồi
khiêng vào trong nhà bếp.
Karen bắt đầu nấu mì hoành thánh, trước đó đã làm hoành thành sẵn, rồi cất
trong tủ lạnh.
Rất nhanh, một bát mì hoành thánh tươi ngon đã làm xong.
"Thiếu gia, để tôi đút cho cậu ta vậy." Healy nói.
"Ừm, coi chừng bỏng."
"Yên tâm đi thiếu gia, tôi sẽ chú ý để cậu ta không bị bỏng..."
"Ý của tôi là cái bát nóng, đừng để tay của cô bị bỏng, da cậu ta dày, cũng
không sợ bỏng."
"..." Richard.
Trong nồi còn lại một ít hoành thánh, Karen bỏ thêm vào ít mỳ sợi, nấu cho
mình bát mì hoành thánh.
Richard không chỉ ăn xong hết hoành thánh, nước lèo cũng húp cạn.
Healy kinh ngạc nói: "Thưa ngài, ngài thật là lợi hại, bị thương nặng như thế mà
khẩu vị vẫn còn tốt như vậy."
Richard lơ đễnh nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên."
Karen để đũa xuống, nói: "Có vẻ cũng không phải là lần cuối cùng."
"Karen, anh cũng không cần thiết phải rủa tôi như vậy chứ."
"Sau khi cha cậu đánh xong thì ông ấy có gì thay đổi không?"
"Hôm qua vậy mà ông ấy nói chuyện với bà nội và mẹ của tôi trong phòng
khách, ồ, việc này trước đây vốn cũng chưa từng xảy ra."
"Ừm, cho nên trận đòn mà cậu chịu hôm qua cũng có thu hoạch."
"Ý của anh chính là, tôi phải bị đánh suốt cho đến khi cha tôi khỏi bệnh sao?"
"Thế nào, cậu không muốn à?"
"Nếu tôi muốn nói là mình không muốn thì có thể hiện ra rằng tôi không được
hiếu thảo không?"
"Đây cũng không phải là vấn đề chủ yếu." Karen lắc đầu, "Vấn đề chủ yếu đó
là, cha của cậu có vẻ cũng đã tự tìm ra liệu pháp trị liệu cho bản thân mình, đó
chính là đánh con của mình. Nếu như ông ấy muốn tự chữa trị cho bản thân
mình thì cậu cũng không có cách nào để phản kháng."
Cho dù không có mối quan hệ cha con ở giữa, một tên thần mục đi đối kháng
với Thuật Pháp Quan, tương ứng với hai chữ tuyệt vọng.
"A, trời ạ, tôi cảm thấy cuộc sống tương lai của tôi sẽ u tối đến chừng nào."
"Quen thì sẽ ổn thôi."
"Karen, anh thật là lạnh lùng."
"Healy, gọi Dincom và Pieck đến đây, để bọn họ ném người này vào trong quan
tài đi."
"A không, Karen, tôi muốn rút lại lời nói vừa rồi!"
Pieck và Dincom bị gọi qua, nâng cáng cứu thương lên, đi vào nhà kho, sau đó
hai người chia nhau mỗi người một đầu, giờ Richard lên, bỏ vào bên trong quan
tài.
Lập tức, hai người lại đẩy quan tài đi, dùng xe đẩy đưa quan tài đến đằng sau,
chuyển quan tài lên trên xe tang.
Vào lúc này Karen cũng leo lên xe tang, nhìn Richard đang nằm ở bên trong, gõ
gõ vào vách quan tài, hỏi:
"Cảm giác thế nào?"
Richard nhích người trái phải, nói: "Ha ha, nếu không nói thì thật không nghĩ
tới nằm ở bên trong quan tài cũng rất thoải mái."
"Nhất là sau khi bị thương."
"Đúng, đi xe kiểu này để về nhà thì thoải mái hơn, trước đây có phải anh cũng
đã từng nằm trong đây không?"
"Ừm."
Vẻ mặt Karen có chút tối sầm lại, anh quả thật đã từng nằm vào trong.
"Thấy thế nào?"
"Không có việc gì, chỉ là có chút nhớ nhà."
"Nhớ nhà thì về thăm thôi, nếu sợ đi tàu chậm, thì dùng phiếu điểm để sử dụng
trận pháp dịch chuyển của giáo hội, rất thuận tiện."
"Sẽ trở về, nhưng không phải là bây giờ."
Karen ngồi lên vị trí lái, hai tay vuốt ve vô lăng, lặp lại:
"Sẽ trở về."
Karen không vội vã khởi động xe, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai mắt từ từ
nhắm nghiền lại.
Lúc vừa rời khỏi Ruilan để đến Wien, lúc bước vào trang viên Ellen, Karen đã
trải qua một khoảng thời gian ngắn lạc lối.
Lạc lối trong tín ngưỡng của người khác, lạc lối khi tiếp xúc với hoàn cảnh mới,
lạc lối trong cuộc sống xa hoa quý tộc ở trang viên Ellen;
Mặc dù về sau Karen đã chủ động rời khỏi trang viên Ellen để vào thành phố
York sinh sống, nhưng trên thực tế, muốn anh nói ra mục tiêu cụ thể của mình
thì thật sự không nói ra được.
Có chút ý nghĩ, có chút ý niệm, quá mức hư vô, bên trong đầu mình có lẽ có
loại cảm giác này nhưng lại không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra.
Cuộc sống của anh, cho tới bây giờ, giống như một kiểu "Lang thang".
Tới nơi nào, đi nơi nào, đợi ở nơi nào, tất cả hầu như đều không có mục đích gì
rõ ràng.
Tuy vậy, anh cũng không bởi vì thế mà cảm thấy hốt hoảng mịt mờ, bởi vì đây
trạng thái cuộc sống của rất nhiều người.
Có được bao nhiêu người có mục đích rõ ràng để sống hết một ngày đây?
Suy cho cùng thì những người có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình và có
tư cách, năng lực để lên kế hoạch cho cuộc đời mình, thật sự vốn là đã ít lại
càng ít hơn.
Dựa trên cơ sở này, nghiêm túc sống cuộc sống của mình thật thoải mái mỗi
ngày, cố gắng tích cực đối mặt với những người và sự việc mình gặp phải,
người có thể làm được như vậy thì cũng đã xem như rất ưu tú.
Tuy nhiên, trái lại bây giờ Karen đã có được một mục tiêu rõ ràng.
Một ngày nào đó trong tương lai, lúc muốn về nhà thì có thể về nhà, mặc kệ
trong giáo đường ở gần nhà, có một người tên là Rasma hay không.
Mà tiền đề cơ bản để thực hiện cái mục tiêu nhỏ này đó chính là mình ngưng tụ
ra mảnh vỡ thần cách, trở thành người ngang hàng với Trưởng Lão Thần Điện.
A không,
Một mảnh không đủ, cất bước phải là hai mảnh.
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, mở miệng nói: "Ngủ thiếp đi rồi à?"
Richard hồi đáp: "Không có, biết anh có tâm sự đang suy nghĩ, không muốn làm
phiền anh."
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí, giữa hai chúng ta cũng không cần phải nói mấy lời này, có
điều, tôi thấy rất tò mò, muốn hỏi một câu."
"Hỏi đi."
"Trong nhà anh có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ừm."
"Nếu như tôi đi hỏi ông nội mình thì có thể giúp đỡ anh giải quyết không?"
"Chuyện trong nhà của tôi, chỉ có thể do tự tôi giải quyết."
"Được rồi, anh có chủ ý của mình thì tốt rồi."
"Tôi đưa cậu về nhà vậy, tôi sẽ chạy từ từ."
"Được rồi."
Karen lái xe tang, đi tới cổng biệt thự nhà Guman.
Anh đi xuống, mở cửa sau xe ra.
"Xiềng Xích Trật Tự."
Hai sợi xiềng xích thuật pháp xuất hiện, nâng quan tài lên, Karen mang nó đi
vào từ gara dưới tầng hầm.
Dù sao thì lái xe tang đến nhà người khác chào hỏi đã không thích hợp, chưa kể
lại đem quan tài đến trước cửa chính thì càng quá đáng hơn.
Sau khi đặt quan tài ở trong tầng hầm, Karen đưa tay cõng Richard lên