luôn luôn có thể tìm ra đủ loại lý do để trốn tránh. Đây đúng là một tiểu đội Đòn
Roi Kỷ Luật có tố chất ra cao, nhược điểm duy nhất, có lẽ chính là ở vị trí của
đội trưởng."
Karen mở miệng nói: "Chuẩn bị chiến đấu."
Tất cả mọi người lại ai vào chỗ nấy một lần nữa, không có một ai do dự.
Ánh mắt của người phụ nữ híp lại đôi chút, sự đoàn kết của tiểu đội này vững
chắc hơn nhiều so với trong sự tưởng tượng của bà ta.
Karen đi đến đằng trước đội hình, đặt thanh kiếm Lưu Tư ở trước người, nhìn
xem bà ta, mở miệng nói: "Chúng ta không thể tin được lời hứa của bà, cho nên,
thay vì giống như một bầy chó ngu xuẩn bị đùa giỡn, còn không bằng lựa chọn
cho bản thân mình một cách kết thúc có thể diện hơn.”
"Hứa hẹn sao?" Bà ta giơ tay lên.
Sau một khắc, tất cả người xem trên bậc thang bốn phía xung quanh lại đứng
dậy lần nữa, bọn chúng toàn bộ đặt hai tay trước ngực. Bà ta cũng đặt hai tay ở
trước ngực, lúc bà ta mở miệng, tất cả người xem bốn phía cũng đồng loạt mở
miệng: "Ca ngợi Trật Tự!"
Một màn này, để vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn về phía một cái đầu rồng bằng đá vừa lúc phía
trên đầu mình, ngay lập tức, một Ngọn Lửa Trật Tự phun ra, hóa thành một con
rồng lửa màu đen vờn quanh người phụ nữ.
"Nhận nhiệm vụ đến chỗ của ta thăm dò, ha ha, lãnh đạo của Trật Tự Thần Giáo
làm sao có thể không biết nơi này là nơi nào? Trong tay thiếu phiếu điểm nên
mới muốn đến nơi này trộm mộ kiếm một chút phiếu điểm, nói thẳng ra chứ, ha
ha."
Người phụ nữ trực tiếp biểu lộ ra thân phận thần quan Trật Tự của mình, sự
chuyển biến thân phận này, không khỏi để cho những người ở đây trừ Karen có
vẻ mặt thả lỏng. Chỉ có sắc mặt của Karen, trở nên càng nghiêm trọng hơn so
với lúc trước.
"Ta nghĩ, bây giờ ngươi có thể tin tưởng lời mà ta nói rồi chứ?" Bà ta hỏi.
Tất cả mọi người nhìn về phía đội trưởng.
Karen mở miệng nói: "Có thể tin tưởng."
"Tốt, vậy chúng ta nên cụ thể nói một chút nhỉ?" Bà ta ngồi xuống, ở phía dưới
người giống như có một cái ghế vô hình, vững vàng đỡ lấy cơ thể của bà ta.
"Ta ở chỗ này quá lâu, cũng rất cô đơn, cho nên tất cả những người ngoài kia đã
cho rằng ta đã mất đi ý thức, nhưng ta lại không thể rời khỏi nơi này."
Bà ta trừng mắt nhìn, chiếc gương lúc nãy lại xuất hiện, bà ta nhìn về phía tấm
gương, tại sửa sang tóc của mình. Đầu ngón tay Karen sờ lên chuôi kiếm, bà
đang nói láo, bây giờ đang tổ chức ngôn ngữ để lừa dối.
"Ba điều kiện đi, thứ nhất, ngươi nhất định phải ở lại đây làm cái bóng cho ta,
loại năng lực của cái bóng kia, các ngươi chắc cũng đã thấy được, ta có thể ban
loại năng lực đó cho các ngươi."
Đây cũng không phải là cái năng lực gì tốt, nếu không lúc trước vì cái gì
Ranedal không cứ cười ha ha mà ở trong trạng thái đó, cần phải đi tranh giành
cơ thể với mình?
"Thứ hai, người đi ra phải giữ bí mật về nơi này, ta không thích bị người khác
quấy rầy."
Vế trước vế sau của hai câu mâu thuẫn nhau, muốn giữ kín bí mật, tại sao còn
cần thả người ra ngoài? Thả người ra, ngươi còn hi vọng có thể giữ kín bí mật
này?
"Thứ ba, nếu như các ngươi có thể ở bên ngoài tìm được hậu nhân có huyết
mạch của gia tộc Congers, có thể chộp tới đây để trao đổi đội trưởng của mình
ra."
“Ta đã nói với bà, bây giờ muốn tìm một người có họ Congers ở bên ngoài cũng
là một chuyện rất không dễ dàng, bà còn muốn bắt người của gia tộc này tới để
đổi ta ra?”
Cái điều kiện này chính là một điều kiện không có khả năng hoàn thành được,
cho nên, đây sẽ không phải là điều kiện mà vội quá, nên bà ta nói ra cho đủ số
lượng chứ?
"Ngươi đáp ứng sao?"
Bà ta nhìn về phía Karen.
"Tôi đáp ứng."
Đội trưởng?"
"Thiếu gia?"
Karen nhìn về phía Alfred, dùng tiếng Trung mà mở miệng nói: "Đi thong thả."
Alfred sững sờ một chút, lập tức chìm vào trầm tư. Karen cũng sững sờ một
chút, không phải chứ, trình độ của ngôn ngữ Alfred cao như vậy sao? Ta cũng
không có nói “Gặp lại.” với anh mà.
Karen lập tức nói bổ sung thêm: "Đi ra ngoài từ từ một chút." Alfred nhẹ gật
đầu, nói: "Hiểu." Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, vừa mới Alfred rõ ràng biểu
hiện ra sự giải nghĩa vượt qua ý trên mặt chữ.
“Alfred dẫn đội, các ngươi rời khỏi đây trước đi, ta ở lại, đây là mệnh lệnh, sau
khi rời khỏi đây mau chóng đi tìm hậu duệ của gia tộc Congers, bắt tới rồi đổi ta
về. Được rồi, không cần nhiều lời nữa, ta không có hứng thú đi an ủi qua loa
từng người đâu."
Alfred mở miệng nói: "Nghe mệnh lệnh của đội trưởng, chúng ta rời đi."
Rất nhiều người đều muốn nói thêm gì đó, nhưng Karen đã về phía khoảng sân
bên dưới, vượt qua lan can tế đàn, ngồi xuống ở bên trong.
Thấy thế, mọi người chỉ có thể dùng ánh mắt cáo biệt Karen, dưới sự dẫn đầu
của Alfred và Muri, dọc theo con đường lúc đến đây, một lần nữa đi về phía
hành lang. Người phụ nữ phủi tay, tất cả người xem nghiêng người qua, mặt
nhìn về phía các đội viên, bắt đầu vỗ tay vui vẻ đưa tiễn. Đợi đến khi tất cả đội
viên đều rời đi khỏi khu vực này mà quay trở lại hành lang, những khán giả này
mới ngồi xuống một lần nữa, tiếp tục nghiêng người về phía trước.
"Ừm, bọn chúng thật cực kỳ rất nghe theo mệnh lệnh của ngươi đấy, ngươi bảo
bọn chúng đi, bọn chúng thế mà cũng không bày tỏ thêm chút tình nghĩa giả dối
gì." Người phụ nữ nói.
Karen lắc đầu, nói: "Bởi vì làm như vậy cũng không có ý nghĩa."
"Đúng vậy, không có ý nghĩa." Bà ta quay đầu, nhìn về phía Karen, giang hai
tay ra, thanh roi pha lê lúc nãy đánh Ventura lại xuất hiện trong tay của bà ta,
quất một roi về phía của Karen. Karen lập tức cầm kiếm đón đỡ.
"Ầm!"
Cản là cản được, nhưng cơ thể Karen bắt đầu run rẩy kịch liệt, sức mạnh này, để
cho Áo Giáp Hải Thần trên người anh trong nháy mắt đã vỡ ra 3 lần. Sớm biết,
còn không bằng trực tiếp bị quất bay, như vậy thì áp lực sẽ nhẹ hơn một chút.
Bà ta nghiêng đầu, nhìn xem Karen, mở miệng nói: "Ta thật sự rất chán ghét
loại con cháu gia tộc như các người, dựa vào cái gì đều là tín đồ Trật Tự, đều là
thần quan Trật Tự, các ngươi còn có thể phân ra đẳng cấp.”
"Bốp!"
Lại là một roi quất xuống