Bern đang đứng gác ở ngoài cửa phòng làm việc lại ngửi thấy mùi hương khi
trước, mà lần này mùi hương còn nồng hơn.
Cụ thể thì nó đến từ đâu?
Lúc Bern cúi đầu xuống, trông thấy từ trong khe hở dưới cánh cửa đang có vầng
sáng không ngừng tràn ra.
Nó chảy ra tựa như thể lỏng, sau đó lại biến thành trạng thái khí, bắt đầu bay lên
rồi toả rộng ra.
Bern trợn trừng mắt lên, lần thứ nhất hắn phát hiện suy nghĩ của một người, vậy
mà có thể tạo ra ảnh hưởng thực chất hoá lên hoàn cảnh xung quanh.
Phải biết rằng đây không phải khí tức, không phải khí thế, không phải sức mạnh
tạo ra rung động, thậm chí cũng không thuộc về phương diện tinh thần, mà trận
pháp nội bộ của phòng làm việc mình là cực kỳ nghiêm mật, cho dù như thế vẫn
không cách nào ngăn cản những vầng sáng này tràn ra ngoài như cũ, nồng độ ở
trong đó rốt cuộc đáng sợ tới mức độ nào?
Bern cực kỳ rung động, nhưng hắn lại không cảm thấy quá kinh ngạc.
Sau khi xác nhận thân phận của cái vị ở trong, bất cứ chuyện gì không thể tưởng
tượng được phát sinh trên người vị đó cũng sẽ không để cho mình cảm thấy
ngoài ý muốn, sẽ chỉ cảm thấy đây là điều rất bình thường.
Nhưng mà cảm giác được tận mắt nhìn thấy Thần tích này, thật rất khó dùng
ngôn ngữ miêu tả.
Điều này không khỏi để Bern nhớ tới thái độ của những người kia đối với
Karen, loại thái độ cung kính vượt xa quan hệ giữa cấp dưới đối với cấp trên.
Trước kia mình không hiểu, hiện tại, hắn hoảng hốt mà lại còn có một chút ghen
ghét.
Loại vẻ mặt quen thuộc kia, rõ ràng là bị rung động rất nhiều lần, rung động đến
nỗi choáng váng.
Lại liên tưởng đến Wilker từng ra ám hiệu với mình, hắn nói rằng chỗ trống
không còn nhiều lắm.
Xem ra sớm đã có người tụ tập bên người Karen trên con đường đua này, mình
không phải nhóm đầu tiên, thậm chí ngay cả nhóm thứ hai cũng không phải.
Nhưng Bern cũng không thèm để ý chuyện này, mục tiêu của Bern và Alfred là
hoàn toàn tương phản.
Alfred có chấp niệm rất sâu đối với tranh vẽ trên tường, bản thân Bern thì càng
ưa thích sống trong bóng tối.
Nhưng căn cứ theo tình huống trước mắt, hiển nhiên Karen không có ý định để
cho mình trở về chốn cũ, sắp xếp của hắn là để cho mình chết trong nhiệm kỳ,
sau đó "Sống" lại trong nhiệm kỳ.
Cũng đúng, Trưởng khu đại khu thành phố York là Leon, Đại chủ giáo là mình,
cứ như vậy, cái đại khu này quả thực đã bị nắm giữ không thể chặt chẽ hơn nữa.
"Cố Đại chủ giáo…"
Bern nghĩ đến Waffron, nghĩ đến vị cấp trên tiền nhiệm dùng cái chết của mình
để trải đường cho Karen kia.
"Ngươi tìm được một con đường tốt nhất cho cháu của mình rồi."
Cho tới bây giờ, Bern đều không nhận thức được, bên trong phòng làm việc của
mình đang phát sinh chuyện như thế nào.
Dựa theo truyền thống của từng Thần Giáo trong kỷ nguyên trước, căn phòng
làm việc này của hắn sẽ bị tách riêng ra ngoài không gian để chế tạo thành một
vùng tiểu thế giới rồi cung phụng ở nơi đó, trở thành một vùng Thánh địa.
Mỗi một món đồ ở trong từ bàn làm việc đến đèn bàn, ghế sa lon, thậm chí là
mỗi một viên gạch mỗi một trang giấy, đều sẽ bị xem như “Thánh vật” vô cùng
quý báu trong giáo.
Mà Bern,
Chỉ muốn chờ sau khi Karen kết thúc ra ngoài thì hắn lại về căn phòng làm việc
này để tiếp tục làm việc.
Trong văn phòng, những sợi tơ trải rộng khắp mỗi một cái góc, mỗi một sợi tơ
đều là những sợi Xiềng Xích Trật Tự vô cùng nhỏ bé, bọn chúng đang xuyên
qua, đang vờn quanh, đang giao nhau.
Một màn này quả thực là sự tái hiện phiên bản thu nhỏ của hình thức đáp lại
máy móc hoá của Thần Trật Tự đối với sự cầu nguyện của tín đồ mà Karen nhìn
thấy khi trước.
Lúc này, trên mặt Karen vẫn còn nghiêm túc, nhưng trong nghiêm túc vốn còn
xen lẫn sầu lo và hậm hực, cũng đã bị gột rửa sạch sẽ.
Cả người ngồi ở chỗ đó thể hiện ra một tinh thần phấn chấn trào dâng tựa như là
ánh mặt trời sáng sớm.
Dũng khí thật sự cũng không phải đến từ ngu muội, mà là sự hăng hái sau khi
đã nhìn rõ đường đi;
Lạc quan thật sự cũng không phải đến từ ngây thơ, mà là sự thản nhiên sau khi
đã lựa chọn rõ ràng.
Con mắt của Karen bây giờ vô cùng thanh tịnh, nhưng không có tập trung rõ
ràng, anh không phải tại nhìn về phía trước mà là nhìn mình, nhìn lần lượt từng
bóng người sau lưng mình.
Ở trong tiệc ăn mừng ở cứ điểm Ogurev, nhân vật lớn của hệ thống ngoại giao
từng mời Karen gia nhập, mặc dù lúc ấy chỉ là trò đùa, nhưng không cách nào
phủ nhận là lý lịch và hình tượng của Karen thật rất thích hợp để phát huy trong
môi trường ngoại giao.
Karen không luống cuống, bất cứ thời điểm nào đều tràn đầy một sự tự tin và
thong dong;
Cũng như hiện tại, Karen giống như đang diễn thuyết, nói đến điểm giàu cảm
xúc thì giọng điệu cũng sẽ trở nên cao vút, nhưng mà lần này, không có kỹ xảo
diễn thuyết, chỉ hoàn toàn đơn thuần là biểu đạt cảm xúc của mình:
"Thất bại, cũng không thuộc về tín đồ Trật tự.
Cho dù cuối cùng chúng ta bị lần tai kiếp này nuốt chửng, coi như chúng ta bị
phá tan trong dòng sông lịch sử nhưng dù sao thì chúng ta đã từng để lại dấu ấn
của Trật Tự rất sâu ở trong kỷ nguyên này.
Chữ viết của kỷ nguyên này, lịch sử của kỷ nguyên này, người trải qua kỷ
nguyên này, tất cả sẽ truyền tụng ngâm xướng câu chuyện của chúng ta, sẽ để
cho người đến sau biết được thì ra đã từng có một thế giới tốt đẹp như thế này.
Những cho dù người đến sau phải đối mặt với bóng đêm sâu thẳm thì trong mắt
cũng vẫn sáng ngời;
Bọn hắn sẽ không tiếp tục chìm đắm trong đau khổ đến mức phải chết lặng đi
bởi vì bọn hắn biết hy vọng có tồn tại.
Xem như Chư Thần có thật sự trở về,
Thì bọn hắn,
Có còn dám tiếp tục xem thế giới này như bãi chăn gia súc giống những kỷ
nguyên trước?
Xem người như nguyên liệu cho dù có tiêu hao tuỳ ý như thế nào thì vẫn quỳ
bái bọn hắn?
Không,
Không thể nào,
Bọn hắn không dám.
Bởi vì bọn hắn sợ hãi, sợ hãi mồi lửa Trật Tự lại cháy lên,
Sợ hãi một Trật Tự Thần Giáo lại xuất hiện mà ngăn cách sự ảnh hưởng của
Thần ở bên ngoài
Sợ hãi lại xuất hiện một vị Thần Trật Tự đuổi những Thần linh cao cao tại
thượng như bọn hắn ra khỏi kỷ nguyên!"
Karen ra vẻ trầm tư, dừng lời diễn thuyết, sau một lát, anh lại cười:
"Sau khi ta chết, đâu thèm để ý tai hoạ ngập trời.
Bởi vì bất kể những lời chửi bới và bôi nhọ dữ dội đến dường nào, cho dù có
đem thế giới này phá vỡ và gột rửa triệt để đến đâu thì cũng vẫn không cách nào
xóa đi dấu vết từng tồn tại của chúng ta!
Ta tin tưởng trí tuệ của hậu nhân.
Hậu nhân, không phải chỉ là tín đồ đời sau của Trật Tự Thần Giáo, mà là tin
tưởng nhân loại, tin tưởng văn minh nhân loại bất kể có gặp phải sự ngăn cản và
chèn ép như thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ ngẩng đầu như cũ, nhìn về từng bóng
hình to lớn trên bầu trời, sau đó là chất vấn từ trong nội tâm: Dựa vào cái gì mà
các ngươi lại đứng trên đầu của ta?
Đại tế tự…
Norton…
Hai tay Karen giao nhau, đặt trước ngực, thành tiếng nói:
"Cám ơn ngài dạy bảo."