thương bắt đầu trồi lên, muốn tóm lấy thứ gì đó.
Cơ thể của con hung thú dữ tợn kia đang dần dần tan rã, từng bãi từng bãi máu
tươi xen lẫn với thịt nát đang giội xuống người Karen, thậm chí có thể cảm giác
được sự ấm áp từ trong đó.
Karen hít sâu một hơi, cho dù là ở trong không gian ý thức thì anh cũng không
muốn trải qua quá trình bẩn thỉu và ô uế đến vậy.
Nhưng trên một mức độ nhất định thì Chủ giáo Dorford xem như đã thành công,
bởi vì so với việc bị đe dọa, Karen càng không thích bản thân mình dính bẩn.
Cúi đầu xuống, tay phải Karen vẫn đang làm ra động tác cầm nắm, mặc dù
không cảm giác được nhưng anh cũng rõ rằng, Ngọn Thương Trừng Phạt vẫn
còn đang ở trong tay của mình, mình còn đang liên tục truyền sức mạnh vào để
duy trì nó, mà mạng sống của Chủ giáo Dorford, cũng đang không ngừng trôi
qua.
"Ta từng gặp vô số ác mộng."
Âm thanh, có chút bay bổng.
"Ta đang tự hỏi, nên dùng loại ác mộng nào đến tra tấn ngươi, bởi vì ta cảm
thấy, ác mộng mà ngay cả ta đều cảm thấy sợ hãi hẳn là đã đủ đối với ngươi."
"Ta rất chờ mong."
Karen dùng một cái tay khác vuốt mặt của mình, lau đi vết màu nhớp nháp dính
người kia.
"Nhưng ta lại cảm thấy, làm vậy sẽ không có ý nghĩa, ta cũng không am hiểu
nhiều về hệ Tinh Thần, nếu như ngươi thật sự đủ ưu tú, cũng đủ kiên định, vậy
ta có khả năng thật sự trở thành bàn đạp của ngươi.
Nếu thật sự là như vậy mà nói, vậy ta chết một cách quá thiếu tôn nghiêm,
chính bản thân ta đều sẽ xem thường ta."
"Người như ngươi, cho dù bản thân muốn tìm kiếm điểm sáng ở trên người,
cũng rất khó khăn. Nếu muốn tìm kiếm một điểm gượng để khen bản thân
ngươi thì chỉ có thể nói rằng vị trí của người nhà trong lòng của ngươi cũng
không bị xem nhẹ."
"Cảm ơn, cho nên, ta thay đổi ý nghĩ. Thật ra nếu như ngươi không ở trong nhà
của Pavaro, như vậy thì mọi thứ bây giờ, có phải cũng sẽ không xảy ra hay
không?"
"Trong sự trùng hợp, hẳn cũng sẽ ẩn chứa điều tất nhiên, chính ngươi cũng dùng
mặt nạ để làm ví dụ, xem như không có ta, gặp được chiều gió như bây giờ, cái
tấm mặt nạ khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái như ngươi,
cũng là cái thứ nhất bị bóc ra đầu tiên."
"Ha ha, ta cảm giác ngươi nói đúng, cho nên, ta thay đổi suy nghĩ."
"Lạch cạch!"
Âm thanh như có thứ gì đó vỡ vụn truyền ra.
Ngay sau đó, trước mặt Karen xuất hiện một chuỗi những vết rạn nứt lít nhít,
Chủ giáo Dorford ngồi trên ghế xuất hiện ở trước mặt của mình, cùng với đó thì
Ngọn Thương Trừng Phạt mà mình đang cầm trong tay cũng hiện ra.
Chủ giáo Dorford ngồi trên ghế ngẩng đầu: "Ta sẽ không đe doạ ngươi, cũng sẽ
không nguyền rủa ngươi, ta muốn... Chúc phúc cho ngươi."
Karen nhìn xem cơ thể của Chủ giáo Dorford đang suy tàn với tốc độ mà mắt
người có thể nhìn thấy được, rõ ràng là tác dụng của Ngọn Thương Trừng Phạt
đang không ngừng mở rộng, Karen cũng chỉ là nhẹ gật đầu, nói:
"Tùy ngươi."
"Ta muốn đổi một góc độ, ta thừa nhận sự ưu tú của ngươi, ta cho rằng, ngươi
về sau bất kể là trên cảnh giới hay vẫn là trên chức vị, đều sẽ cao hơn ta, cho
nên, ta chúc phúc ngươi."
Vừa dứt lời, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự tràn ra từ trên người của Chủ giáo
Dorford, sau đó từ từ trói buộc Karen.
Loại cảm giác này đối Karen mà nói có chút mới mẻ, bởi vì lúc trước vẫn là do
mình dùng Xiềng Xích Trật Tự để trói người khác, còn có rất ít người dùng nó
để trói mình.
Xiềng Xích Trật Tự mang theo sức mạnh Trật Tự thuần túy, cũng chưa mang
đến cảm giác bị giam cầm cho Karen.
Một màn này, giống như là Chủ giáo Dorford truyền sức mạnh của mình ra
ngoài, toàn bộ khoác lên trên người Karen.
"Có lẽ, đối với người trẻ tuổi ưu tú như ngươi mà nói, phần lớn khó khăn ngươi
cũng có thể vượt qua, con đường về sau, cũng có thể tiến bước vô cùng trôi
chảy, vậy ta sẽ để cho ngươi đi càng thuận lợi hơn."
Một sợi dây leo màu đen tràn ra từ giữa trán của Chủ giáo Dorford, giống như là
mầm cây vừa sinh ra, lúc nó xuất hiện, khí thế của Trật Tự xung quanh trở nên
càng thêm nồng đậm.
Phía trên Thẩm phán quan là cảnh giới Phán quyết quan, phía trên của Phán
quyết quan là Thuật pháp quan, mà phía trên Thuật pháp quan, thì là một cảnh
giới lớn rất khó dùng các cấp bậc để phân chia.
Nếu nói một cách chung chung thì đó là Bén rễ, Nảy mầm, Khai chi, Tán diệp,
Nở hoa, Kết quả.
Mà thứ trước mắt này, hẳn là mầm cây tín ngưỡng của Chủ giáo Dorford.
"Thân là trưởng giả, thân là tiền bối, thân là Chủ giáo của ngươi, chuyện mà ta
đương nhiên muốn làm, ta muốn... Bón phân cho ngươi."
Cái mầm cây, cuối cùng, đặt vào trên ngực của Karen.
Trong chốc lát, Karen cảm giác được trên ngực mình giống như được để một
quả cân cực lớn, để linh hồn của mình cảm thấy méo mó.
Lập tức, mầm cây bắt đầu mọc rễ trên người mình, những sợi nhỏ lít nhít đang
bắt đầu xâm nhập vào chính cơ thể và linh hồn của mình.
Vào thời khắc này, ý thức tinh thần và hiện thực, sinh ra cảm giác trùng lặp và
giao thoa mãnh liệt.
Chủ giáo Dorford đang tặng mầm cây của mình cho Karen.
Đây đúng là một món quà vô tư, nhưng cùng một mảnh đất, chỉ có thể một cây,
mà nó còn có khả năng không trưởng thành được.
Đây chính là suy nghĩ trả thù của Dorford, ý nghĩ của ông ta xoay chuyển trong
một khoảng thời gian ngắn, bởi vì ông ta cảm thấy, nếu chỉ dựa vào việc đe dọa
để lưu lại bóng đen trong tín ngưỡng, không cách nào thật sự ngăn cản sự tiến
bộ của người trẻ tuổi ưu tú trước mắt này;
Cho nên, hắn dùng một cái phương pháp tương phản, đó chính là chủ động đưa
tặng, xem như gia tốc quá trình "Dục tốc bất đạt".
Làm vậy có thể khiến cho thực lực và cảnh giới của Karen được tăng trưởng rõ
rệt trong khoảng thời gian ngắn, nhưng hạn mức phát triển trong tương lai cũng
chỉ giới hạn phía dưới Dorford.
Độ khó để ngưng tụ ra mầm cây, trở nên lớn hơn rất nhiều, mà xem như ngưng
tụ ra được, cũng sẽ không sinh trưởng tốt hơn cái mầm cây này, sẽ chỉ thấp hơn
so với nó, nhỏ yếu hơn so với nó.
Đối với cây trồng mà nói, phân bón nhiều, cũng sẽ bị "Ngộp" chết.
Chủ giáo Dorford biến mình thành bãi phân bón, muốn cứ thế mà "Ngộp" chết
tương lai của Karen.
Ngay cả Karen cũng không thể không thừa nhận, tâm lý và ý nghĩ trả thù của
lão già này thật sự rất sáng tạo, ngay cả mình cũng đúng là bị kinh ngạc.
Ở chỗ khe cửa của tầng hầm, mặt dây chuyền bắt đầu có chút rung động.
Chủ giáo Dorford trên ghế mở miệng nói: "Mặt khác, ta sẽ nói cho ngươi biết
một việc, Bern không phải là người tốt lành gì, ngươi hẳn cũng đã từng nghe
nói về vài việc liên quan đến hắn chứ?
Cho nên, sao ngươi có thể cho rằng, hắn đang dành tặng cho ngươi một món
quà đây?
Ha ha, ta thậm chí cảm thấy, hắn đã sớm đoán được ta sẽ biến chuyển như thế
này, hắn thông minh hơn so với ta, thông minh hơn rất nhiều."