Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen thờ ơ lắc đầu, nói: "Ta đã từng đi vào hang động ô nhiễm kia, tình trạng

này của ngài cũng không đang để nhắc đến."

"Đúng vậy a, không đáng để nhắc đến, lại có thể lấy mạng của ta."

Karen đi đến bên cạnh hồ hỏi: "Bị khi nào?"

"Trong một nhiệm vụ vây bắt, ta tự mình vặn gãy cổ mục tiêu, nhưng ai có thể

nghĩ tới tên đó cũng là một kẻ tàn độc, sau khi biết mình không có cơ hội để

trốn chạy, trước đó đã nuốt vào trong người một túi độc."

"Nghe ý của ngài, có vẻ rất nghiêm trọng?"

"Vốn cũng không nghiêm trọng, mặc dù không có cách nào loại trừ tận gốc, lại

có thể thông qua việc điều trị để ngăn chặn nó, không ảnh hưởng công việc,

thậm chí không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, chỉ có điều khi chức năng

của cơ thể ta bắt đầu suy thoái vì tuổi già …vấn đề nhỏ ban đầu có thể khống

chế một cách dễ dàng, trở nên không cách nào để xử lý."

"Lúc nào phát hiện ra là đã không cách nào để áp chế?"

"Lúc…"

Bern khoát tay áo, hai tên bác sĩ lui ra ngoài.

"Lúc con trai ta về nhà thăm ta lần kia."

"Lần tuyên chiến kia?"

"Ừm."

"Ha ha." Karen đặt Connor xuống cái ghế sa lon ở bên cạnh, còn mình xoay

người lại quay trở về, "Ngài là già thật rồi, vậy mà học được cách dùng loại này

từ ngữ ấm áp này để an ủi bản thân mình."

"Cũng không có cách nào, khi con người sống đến một giai đoạn nhất định, sẽ

không thể tránh được quy luật của giai đoạn này, vào hai năm trước, ta cũng sẽ

không cho rằng mình sẽ rơi vào cái khuôn sáo cũ này, ai biết, vẫn là như vậy.

Ngươi có biết không, bây giờ càng lúc ta càng nhớ con của ta, cũng càng ngày

càng nhớ đến cha của ta.”

"Những lời này, có lẽ ngài cũng không nên nói với ta."

"Ngay cả quyền lực của mình ta cũng có thể chuyển giao cho ngươi, lộ vẻ yếu

đuối trước mặt ngươi cũng không có gì lớn.”

"Cho nên là bởi vì cái nguyên nhân này sao?”

"Không cách nào phủ nhận, là một phần nguyên nhân là vậy, ta già rồi, ta có thể

nhìn thấy kết cục của đời mình, chấp niệm đối với nhiều thứ cũng không còn

lớn như xưa. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do ta rất xem trọng ngươi,

cũng tán thành ngươi, Karen, chúng ta là cùng một loại người, đều là người

trong lòng có tín ngưỡng nhưng lại có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn,

chỉ có điều là ngươi thực hiện theo cách đúng mực hơn ta.”

"Ta biết một vị bác sĩ, đến lúc đó để nó xem bệnh cho ngài một chút."

"Chúng ta cũng không cần nói những lời không có ý nghĩa này, ngươi nghĩ là ta

không đi tìm những vị bác sĩ đứng đầu trong Thần Giáo chúng ta sao, thậm chí

ngoại giáo ta cũng đã đi tìm, trừ phi ngươi mời đến một vị Thần, nếu không căn

bệnh này của ta cũng vô phương cứu chữa.

Cũng giống như cơ thể dần mục nát vì tuổi già vậy, đây không phải vấn đề ô

nhiễm, đây là vấn đề khi sinh mệnh đi đến hồi cuối."

"Còn bao lâu nữa?"

"Sao vậy?"

"Tang lễ, dù gì cũng phải chuẩn bị từ sớm, lúc Đại chủ giáo tiền nhiệm mất,

khách đến phúng viếng cũng có rất nhiều, chắc chắn phải cần chuẩn bị và quy

hoạch trước một chút."

"Trong thời gian ngắn, còn chưa chết, ngươi yên tâm, chắc là còn có thể gắng

gượng sống thêm chừng hai năm."

"À."

"Nghe giọng ngươi có vẻ hơi thất vọng nhỉ? Sao thế, chê ta sống hơi lâu rồi

sao? Bây giờ nếu đổi thành một người khác ngồi trên cái ghế này thì, ngươi

cũng đừng có mong ăn mòn quyền lực của đại khu một cách thoải mái như vậy"

"Ý của ta là, hai năm, ngài còn thời gian lâu như vậy thì cần gì phải cố ý gọi ta

đến đây để gặp mặt chứ? Hôm trước ta còn vừa bị ám sát đây, có thể còn cơ hội

nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không thì vẫn còn chưa chắc đâu.

Ngài còn hai năm, ở đây đa sầu đa cảm làm gì."

"Vấn đề là khi nào ngươi dịch chuyển trở về đây cũng không phải do ta quyết

định, ta cũng không phải cố ý gọi ngươi tới để nói những lời này, bị ngươi nhìn

thấy, chả nhẽ không cần giải thích rõ một chút sao?"

"Được rồi, bây giờ ta sẽ nói với ngài những việc mà ta trải qua trong lần đến đại

khu Dinger này…"

Chờ sau khi Karen kể xong, Bern cười khổ nói: "Ngươi có chắc là mình đến đó

để nhận phê bình không?"

"Cũng là đến lúc trở về mới nhớ tới."

"Làm rất không tệ, ứng xử cực kỳ đúng mực, khuyết điểm duy nhất chỉ là có

chút cố ý, lúc đối mặt nói chuyện với Đại tế tự, ngươi trả lời quá tốt, có thể sẽ bị

Đại tế tự cho rằng có người đã dạy bảo ngươi từ trước."

Karen nhẹ gật đầu, lúc hồi tưởng, anh cũng cân nhắc đến điều này.

"Nhưng chuyện cũng không cách nào tránh được." Bern đứng dậy bắt đầu mặc

quần áo, "Cố ý giả ngu đứng đờ người ra có lẽ tình huống sẽ càng tồi tệ hơn, dù

sao thì nếu Đại tế tự cho rằng ngươi đã được người khác dạy bảo trước, cũng

không có gì lớn, không ảnh hưởng đến ngươi bây giờ, Đại tế tự của chúng ta,

chút khí lượng ấy thì vẫn phải có.”

"Ngược lại thì ta cũng không lo lắng về điều này."

"Lúc ngươi báo cáo với Người Cầm Roi, không nói câu trả lời khi đó ra à?"

"Ông ta không có nghe toàn bộ, chỉ nghe một chút, ta cũng cố ý nói một cách

không quá rõ ràng.”

"Ha ha ha." Bern gật gật đầu, "Vẫn may là ngươi cân nhắc kỹ, nếu không thật

sự nói hết ra, cẩn thận Người Cầm Roi xử lý ngươi, tự dưng không hiểu sao mà

trên đầu lại bị đội lên một cái mũ bị Đại tế tự nghi ngờ đấy."

"Quan hệ của bọn họ rất tốt."

"Cho dù quan hệ tốt, ngồi trên vị trí kia, cũng hầu như sẽ càng thêm nghi ngờ

lẫn nhau."

"Ta đã rõ."

"Nhưng mà hôm nay ngươi trái lại cũng rất thẳng thắn với ta, ta có thể nghe ra

được, không có qua nhiều phần được tân trang hay cắt bớt, ừm, thật nể mặt ta

đấy."

"Đó là xem trên mặt mũi của người sắp chết."

"Được rồi nói vào vấn đề chính đi, ngươi phát hành trái phiếu công phải không?

"

"Ừm."

"Chắc là thu được không ít nhỉ?"

"Đúng là không ít, nhất là các tổ chức tài chính ở chợ đen lúc trước mới bị ta

vây quét, sai người đến dâng lễ, số lượng vẫn còn lớn."

"Cho dù có lớn thì cũng không lớn bằng cái miệng nuốt voi của đám người ở bộ

môn mới kia, bây giờ mỗi lần ta nhìn vào bảng kế hoạch hạng mục của bọn hắn,

đều sẽ vô thức cảm thấy bọn hắn không phải đến để thành lập một bộ môn, mà

là đến đây để xây dựng một cái kỳ quan."

"Không còn cách nào, trước hết cứ gắng gượng, có thể gắng gượng bao lâu thì

cố bấy lâu, vốn chỉ muốn học theo chính phủ đế quốc Wien trước kia một chút,

cho đám cướp biển đi cướp bóc, để Đoàn dân binh đến sa mạc để kiếm về một

chút thu nhập, hiện tại thế cục thay đổi, đám cướp biển thoáng chốc lại biến

thành quân chính quy.

A, đúng, nhiệm vụ mà Đại tế tự phân bổ lúc họp, chắc hẳn là các văn kiện và

mệnh lệnh sẽ lập tức được đưa xuống, Thần Giáo chúng ta muốn tập trung thêm

binh lực và tài nguyên ở sa mạc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK