trường đánh xe ngựa đến cửa phía Đông, trông thấy một đám người vừa la hét
vừa chạy đến cửa phía Đông thì Richard cũng hiểu rằng không thể đi ra từ cửa
phía Đông.
Sau đó cậu ta rất nhanh đã phát hiện ký hiệu do đoàn trưởng lưu lại, mặc dù bây
giờ cậu ta đang là thành viên của tiểu đội Karen, nhưng lúc trước cũng đã từng
ở trong tiểu đội chó săn, rất nhanh, cậu ta đã dựa theo ký hiệu chỉ dẫn mà đi tới
một khu nhà, ở chỗ này đã không còn ai, Richard ngừng xe ngựa trước cửa, suy
nghĩ một chút, tháo dây cương buộc ngựa ra, vỗ lên cái mông của con ngựa một
cái:
"Tự mình chạy trốn đi, chúc ngươi may mắn!"
Lập tức, Richard bắt đầu vận chuyển đồ đạc vào trong hầm ngầm.
Vừa đi xuống tới, cậu ta đã nhìn thấy Neo đang bố trí trận pháp ngăn cách ở
ngoài cửa hầm.
Sau khi đặt một thùng táo xuống, Richard cười nói: "Đoàn trưởng, điều kiện của
nơi này cũng không tệ lắm, bên trong còn có một cái hầm rượu, sâu xuống nữa
có phải còn có hầm chứa thức ăn không? Chắc là còn có đồ ăn dự trữ, cùng với
những thứ mà tôi thu thập được, cũng đủ để chúng ta sống dễ chịu ở chỗ này
rồi."
Tay trái Neo tiếp tục bố trí trận pháp, tay phải đưa về phía Richard:
"Có tìm được thuốc không?"
"Đây là chất gây ảo giác tinh thần, ngài cần nó không?"
"Đưa cho ta."
Richard đưa một bình đến tay Neo, Neo tiện tay cầm luôn hai bình, trước hết
đặt một bình xuống đất, mấy đầu ngón tay thì xoay mở rồi búng bay cái nắp
bình, sau đó ngửa đầu trực tiếp uống sạch dung dịch bên trong.
Đơn giản và dứt khoát, giống như là đang uống nước giải khát.
"Còn có một số thuốc lá và những loại dược phẩm khác, tôi sẽ chuyển chúng
xuống."
"Nhanh tay lên."
"Vâng, đoàn trưởng."
Richard bắt đầu không ngừng chuyển hàng từ phía trên xuống, đợi đến khi cậu
ta vận chuyển cái thùng đồ cuối cùng xuống dưới thì Neo cũng vừa đúng lúc
hoàn thành xong bước cuối cùng của trận pháp, trận pháp khởi động, ngăn cách
hầm ngầm và phía ngoài.
"Thật là vừa đúng lúc, đoàn trưởng, chúng ta cũng không lãng phí một chút thời
gian nào."
Neo lười trả lời tên này, bản thân là truyền nhân của gia tộc Guman vậy mà
không nhìn ra là mình đang cố ý giữ lại phần cuối cùng của trận pháp mà không
bố trí, mình chỉ là đang giả bộ vội vàng bố trí trận pháp để khỏi đi làm công
nhân bốc vác mà thôi.
Richard duỗi lưng một cái, cậu ta muốn xuống hầm rượu nhìn một chút, đi đến
chỗ sâu nhất trong hầm rượu, vậy mà trông thấy một người phụ nữ đang một bé
gái nằm dựa vào trong góc để ngủ.
"Đoàn trưởng, ở chỗ này còn có người."
"Ta mang họ tới đấy."
Người phụ nữ tỉnh lại, vừa rồi cô ta phải chịu sự sợ hãi cao độ, sau khi được
Neo đưa đến đây, đầu tiên là cho đứa bé trong lòng bú, sau đó cũng bất giác ngủ
mất, vừa rồi nghe thấy giọng của Richard mới sực tỉnh.
Nhìn Richard, người phụ nữ này nghĩ đến lời mà Neo nói lúc trước, ở chỗ này
còn có một đứa bé trai, chẳng lẽ là để cho mình cho cái đứa "Bé trai" lớn chừng
này bú?
Người phụ nữ mím môi, không nói gì, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô đều sẽ
lựa chọn tiếp nhận, chỉ cần hai người này có thể bảo vệ cho con gái của mình.
"Ngài đưa họ tới?" Richard cúi người, nhìn xem bé gái đang ngủ say trong vòng
tay của người phụ nữa, cười nói, "Đứa nhỏ này chắc là đã ăn no rồi, đang ngủ
say đây."
"Ngài... Muốn uống sao... Còn... Còn có."
Richard đưa tay chỉ chỉ mặt mình, lại nhìn người phụ nữ này một chút, nhất thời
có cảm giác không biết phải nói gì, chỉ có thể nói: "Cô là bị tắc hay là bị trướng
sữa à?"
"Không, cái này không phải, không phải là các người..."
Richard hỏi: "Cô bé tên là gì?"
"Irina."
"Irina, tên rất dễ nghe, hả?"
Richard hiểu được, bản thân cậu ta cũng đã từng là đội viên của tiểu đội chó
săn, làm sao có thể không biết tình hình gia đình của đội trưởng, sau khi biết
được tên của bé gái, Richard lập tức đã hiểu ra được vì sao đội trưởng lại đưa
hai mẹ con họ đến nơi này.
"Cho nên, đặt một cái tên hay, thật sự rất quan trọng với cuộc đời một người."
Richard đứng người lên, đi đến chỗ mình đặt đống đồ khi nãy, nói chuyện với
Neo sắc mặt trắng bệnh không một giọt máu sau khi đã uống liên tục ba bình
thuốc gây ảo giác mà đang ngồi dựa ở chỗ đó:
"Đoàn trưởng, ta cố ý chuẩn bị hai bộ chăn đệm, thấy tôi có tầm nhìn không."
Neo giơ tay lên, yếu ớt nới: "Cho ta một bộ."
"Cái này..."
Richard chỉ có thể đưa một bộ chăn đệm đến trước mặt Neo, Neo mở tấm đệm
ra, nằm lên.
Còn lại một bộ chăn đệm Richard nhìn một chút, có chút bất đắc dĩ mà ôm nó đi
tới bên người phụ nữa kia, đặt tấm đệm xuống: "Chú ý giữ ấm."
"Cám ơn, cám ơn ngài, ngài thật sự là một người tốt."
Người phụ nữ tựa như cũng hiểu rõ ra, người trẻ tuổi này cũng không phải là
thích uống sữa người, là do mình hiểu lầm.
"Chúng ta có lẽ sẽ ở chỗ này một thời gian khá dài, đợi đến khi bên ngoài khôi
phục lại bình thường thì chúng ta lại đi ra, nhưng cô cũng hãy yên tâm, đồ đạc
trong này cũng rất đầy đủ."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
"Ừm, nếu có gì cần hoặc là đứa bé có gì cần, cứ nói với ta."
"Được rồi, cảm ơn ngài."
Richard đi tới bên người Neo, dựa vào cây cột mà ngồi xuống, có chút buồn
chán nói:
"Sớm biết như vầy thì tôi đã mang theo cuốn sách trận pháp ở trên người rồi."
"Để ở chỗ nào?" Neo hỏi.
"Hành lý để lại trong hành cung rồi, lúc đi cũng quá gấp, không nhớ mang theo,
đoàn trưởng, hành lý của ngài đâu?"
"Ta không có mang gì theo."
"À... Đoàn trưởng." Richard hít sâu một hơi, "Quá đáng tiếc, không mang theo
sách trận pháp, nếu không thì trong khoảng thời gian này thật sự là một cơ hội
để an tâm học tập trận pháp."
"Trước đây lúc ở ngoài thì ta cũng không thấy ngươi ở cố gắng học tập gì cả,
mà là đi ra ngoài tìm côn trùng để giao phối."
"Tôi cảm thấy tôi đã rất cố gắng, cố gắng học tập hơn cả Karen."
"Ngươi không có nói đùa đấy à?"
"Tôi cũng chỉ thấy anh ta đọc sách thuật pháp trong lúc ăn cơm mà thôi..."
"Vậy thì ngươi đi trách ông nội của mình đi, nói cho ông ấy biết rằng là do
huyết mạch của gia tộc Guman quá kém."
"Đoàn trưởng, nếu tôi thật sự có gan đi nói như vậy thì về sau không chỉ mỗi
cha tôi đánh tôi mà ông nội tôi có lẽ cũng sẽ tham gia cùng, ông ấy rất xem
trọng danh dự của gia tộc."
"Cũng rất tốt, hai người cùng nhau đánh, có lẽ có thể tăng cường khả năng kích
hoạt tiềm năng của con côn trùng trong người ngươi đấy. A, thôi vậy, ta thừa
nhận ngươi cũng rất cố gắng, nếu không thì con Jerry kia trong người của ngươi
cũng không có khả năng phát triển nhanh như vậy;
Ngươi xem việc bản thân mình bị đánh lặp đi lặp lại nhiều lần như cái giá phải
trả, để cung cấp cơ hội và kinh nghiệm cho Jerry phát triển."
"Đoàn trưởng, tên của đứa bé kia..."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ngài đang dự định thu dưỡng cái bé gái này sao?"
"Không có hứng thú."
"Vậy ngài..."
"Chỉ là sau khi ta nghe thấy cái tên này thì cảm thấy không đành lòng mà vứt bỏ
nó ở chỗ này, chờ đến khi bên ngoài đã yên ổn lại thì để bọn họ tự đi thôi."
"Sau sự việc lần này, trên quần đảo Meppers còn có thể còn lại bao nhiêu dân
bản xứ? Một khi bọn họ rời khỏi nơi này đến nơi đất khách quê người thì bọn
họ còn có thể dựa vào cái gì để sinh sống?
Lúc tôi ở trong cửa hàng điểm tâm ngược lại cũng đã thường xuyên nghe được
câu chuyện của những người phụ nữ một mình nuôi con, không thể không đến
cửa hàng điểm tâm để làm việc, đoàn trưởng, ngài có thể nhẫn tâm sao?"