Sẽ không phải là bởi vì nguyên nhân là mình cho nên cậu Eisen rơi vào tình
trạng lạc lối như thế này chứ?
Nếu nói như vậy, thì cái việc này cũng quá buồn cười, mình đến giúp người ta
làm trị liệu tâm lý, lúc đầu người ta chỉ là gặp khó khăn trong cuộc sống, sau
khi trải qua quá trình trị liệu của mình thì bệnh nặng hơn rồi?
Nhưng rất nhanh, Karen phát hiện mình đã sợ bóng sợ gió một hồi, bởi vệt máu
trong ánh mắt của cậu Eisen dần dần biến mất, trở nên hiền hòa hơn nhiều...
Hoặc nói là bi thương hơn nhiều.
Điều này có nghĩa rằng, cậu Eisen không phải dưới sự dẫn dắt của mình mà giết
chết chị của ông ấy, mà là trong quá khứ ông ấy đã từng làm như vậy.
Có thể là ở trong mơ, có thể là trong thoáng chốc, khi đối mặt với lời cầu xin
của chị mình, ông ấy không đành lòng để chị mình tiếp tục chịu sự tra tấn hành
hạ mà giết chết chị mình.
Cái này là một sự giải thoát giành cho người thân, nhưng đối với người ra tay,
rất khó để biện hộ cho bản thân mình trên góc độ lý tính.
Cũng giống như... Dis.
Karen biết, Dis vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc năm xưa tự tay ông giết
con trai và con dâu của mình, chưa hề vượt qua nỗi đau trong lòng, vì thế, ông
thậm chí bắt đầu nghi ngờ Thần Trật Tự, trả một cái giá rất đắt, đến mức ngưng
tụ ra phần thần cách mảnh vỡ thứ hai.
Mặc dù thật sự cũng không phải Eisen tự mình ra tay, nhưng loại cảm giác rất
chân thật kia, bản thân thừa nhận sự khiển trách từ tâm lý và đạo đức, kỳ thật
cùng mình hạ thủ, cũng không có quá lớn khác nhau.
Cái này, chắc hẳn là nguồn cơn căn bệnh của Eisen.
Thật ra ông ấy đã chạy ra khỏi đó, bởi vì từ sau lúc ấy, ông ấy còn có thể tiếp
tục công việc, tiếp tục tăng lên cảnh giới, tiếp tục đi trên đường đời của mình;
Nhưng ông ấy bỏ lại một phần của bản thân, vĩnh viễn ở lại trong cảnh tượng
kia, phía sau cánh cửa rỉ sét.
Tựa như là trên người có một vết thương rất to không cách nào để khép lại, dù
không chạm vào nó, nhưng khi bị gió thổi qua, cũng cảm thấy rất đau đớn.
Vào giờ khắc này, Karen phát hiện mình không có cách nào đi an ủi và khuyên
nhủ người đàn ông đang ngồi trước mặt này.
Ngài không cần phải tự trách; ta không có tự trách.
Bà ấy chết không phải do ngài; ta biết là không phải là do ta.
Bà ấy sẽ không trách ngài; ta biết chị ấy sẽ không trách ta.
Karen thậm chí có thể dự đoán được lúc mình nói ra những lời khuyên nhủ này
thì cậu Eisen cữu cữu sẽ đáp lời mình ra sao.
Ông ấy đã sớm nghĩ thoáng, cũng đã sớm tự khuyên nhủ bản thân rồi;
Như ông ấy chỉ đơn giản là,
Cảm thấy khó chịu.
Chuyện này vẫn luôn đọng lại trong lòng ông ấy, không cách nào biến mất, cuối
cùng ảnh hưởng tinh thần, khiến ông ấy ngại giao tiếp xã hội.
"Buổi trị liệu đã kết thúc rồi sao?" Cậu Eisen mở miệng hỏi.
"Kết thúc rồi."
"Ta cảm thấy mình dễ chịu hơn một chút." Cậu Eisen dùng mu bàn tay bắt đầu
lau vệt nước mắt trên khóe mi, "Thật ra, ta biết bản thân mình có vấn đề, nhưng
ta cũng biết rõ không có cách nào để giải quyết nó."
Karen nhẹ gật đầu.
"Thứ để cho ta cảm thấy rất áy náy đó là, bởi vì vấn đề của ta, dẫn đến người
nhà cũng bị ảnh hưởng, mặc dù ta đã rất cố gắng, nhưng ta phát hiện ta càng
ngày càng khó mà đảm đương trọng trách của một người con trai, một người
chồng, một người cha."
Cậu Eisen đứng người lên, mỉm cười với Karen, nói: "Ta có thể cảm thấy được
sự chuyên nghiệp của cậu."
"Cảm ơn."
"Ta vẫn còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng vợ chồng ta của cậu đâu, vào đêm hôm
đó, nếu như không có cậu kịp thời xuất hiện, ta và vợ mình chắc chắn đã không
còn ở đây. Nói không chừng bây giờ ngay trong căn nhà này đang cử hành lễ
cúng điếu của chúng ta đấy."
Cậu Eisen nói chuyện nhiều hơn lúc trước, vả lại cũng càng lưu loát hơn, đây
cũng không phải là là bởi vì bệnh tình của ông ấy có tiến triển tốt, mà là vết
thương thối rữa bị xé rách ra, cảm giác đau đớn dữ dội trong lúc ấy ngược lại là
sự kích thích trái ngược.
Nhưng đây chỉ là trong tạm thời, không bao lâu sau, ông ấy sẽ sẽ dần dần trở lại
như cũ, mà lại, có lẽ sẽ càng mẫn cảm hơn, cũng có nghĩa là tình hình cơ bản
của bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn.
"Đây là việc mà tôi phải làm."
"Nếu cậu có việc gì cần giúp đỡ, có thể trực tiếp tới tìm ta."
"Được rồi thưa ngài Eisen."
"Vậy thì bây giờ, ta muốn tiếp tục ngồi một mình."
"Được rồi."
Karen đi tới cửa, lúc chuẩn bị mở cửa phòng sách để ra ngoài, anh dừng lại,
quay người, nhìn về phía cậu Eisen:
"Ngài Eisen, thật ra thì cũng không phải không có phương pháp trị liệu."
"Ừm?"
"Tôi có một cái phương pháp, có lẽ ngài có thể thử một lần."
"Mời nói."
Karen đưa tay chỉ mặt mình, lại chỉ về hướng cậu Eisen:
"Có lẽ thứ ngài cần là một tấm mặt nạ."
"Mặt nạ?"
"Đúng vậy, thay đổi một cái thân phận khác, ngắn ngủi, ngẫu nhiên,."
"Ta không muốn trốn tránh."
"Không phải bảo ngài trốn tránh, mà là để ngài giải tỏa."
"Giải tỏa..."
"Những cảm xúc trong lòng của ngài, vẫn luôn không cách nào tìm được một
nơi để giải phóng, tựa như là hầm biogas, ngài biết hầm biogas là gì không?"
"Ta biết."
"Được rồi, chỉ đơn giản là một trạng thái như thế thôi, vì thân phận bây giờ của
ngài, khiến ngài không cách nào giải tỏa tâm trạng của mình, nhưng lúc thay đổi
một thân phận mới, ngài có thể thuyết phục chính mình."
"Thuyết phục chính ta?"
"Ta cảm thấy ngài có thể thử một chút."
Vấn đề lớn nhất bây giờ của cậu Eisen chính là... Ông ấy không có vấn đề cần
phải giải quyết, sự lý tính của ông ấy, không cần khuyên giải, không cần khuyên
bảo, nhưng người quá mức lý tính, một khi xảy ra vấn đề, ngược lại sẽ không
tìm thấy cái đập ngăn nước để giải phóng cảm xúc của mình.
"Hình như ta đã hiểu được một chút ý của cậu."
"Việc này cũng sẽ không kéo dài trong thời gian quá lâu, ngài chỉ cần ngẫu
nhiên thay đổi thân phận của mình, sau đó chờ đợi hiệu quả, tôi nghĩ, có lẽ ngài
sẽ phát hiện ra, bản thân ngài có thể trở nên càng bình thường hơn trong thân
phận mới ấy,."
"Cho nên, cụ thể nên làm như thế nào?"
"Ngài cần cam đoan với tôi rằng ngài sẽ giữ bí mật."
"Cậu là ân nhân cứu mạng của ta, ta biết nên đối đãi ân nhân cứu mạng của
mình như thế nào."