đó cởi thần bào ra treo ở trên kệ áo.
Phần lớn thần quan đều là xem thần bào giống như áo blouse trắng của bác sĩ
mặc lúc làm việc, sau khi tan việc lại cởi ra, bên trong sẽ có quần áo khác, cởi
thần bào một cái thì có thể trực tiếp dung nhập vào xã hội thế tục;
Karen thì mặc thần bào như quần áo bình thường, bên trong cũng không mặc
thêm một bộ quần áo hàng.
Bởi vì trong phòng làm việc của anh có phòng nghỉ riêng, cần đi đâu thì có thể
tắm một cái rồi thay một bộ quần áo bình thường để ra ngoài; còn nữa, thần bào
của Karen tương đối đắt tiền, bên trong cũng có tương đối nhiều các loại trận
pháp nhỏ, và các chức năng như tự giặt sạch, giữ ấm hoạt động cực kỳ hiệu quả
và cũng rất ổn định, quần áo thường ngày thật đúng là mặc không thoải mái
bằng thần bào;
Thần bào của Richard thì không có đắt như của Karen, bởi vì thần bào của cậu
ta đều là do bà nội mua cho, ừm, mặc dù... Thần bào của Karen cũng là do bà
nội cậu ta mua.
Đi đến cửa phòng sách của cha mình, do dự một chút, Richard vẫn là quyết định
không bước vào, bởi vì cậu bỗng nhiên ý thức được một sự kiện, đó chính là
cha mình đã có một khoảng thời gian chưa đánh mình.
Trong đây có một cái nguyên nhân chủ yếu là dạo gần đây cậu ta rất ít về nhà,
hầu như đều bận rộn ở công việc bộ môn ở trong tòa nhà tổng bộ.
Cậu ta cũng ngại nói rằng mình bận rộn trước mặt Karen, nhưng trên thực tế,
cậu ta thật sự bận rộn; sau khi Karen để cậu ta làm lên chủ nhiệm phòng làm
việc thì chỉ đưa cho cậu ta một phương hướng làm việc, nhưng thế nhưng
Alfred sẽ bố trí nhiệm vụ cụ thể cho cậu ta.
Lúc ở trên xe cậu ta nhắc đến Piro với Karen cũng là bởi vì gần đây cậu ta đang
cùng với Piro tham gia một hội nghiên cứu thảo luận học thuật về trận pháp,
cũng giống như trận pháp sư ưu tú mở một cuộc toạ đàm, Richard còn cố ý danh
nghĩa của Karen mua một giỏ hoa rồi để người đưa đến.
"Vậy mình đi tắm trước nhỉ?"
Richard xoay người, quyết định tạm thời trước không bắt đầu thời gian sum họp
vui vẻ với cha mình.
Sau khi quay người, Richard lập tức "A!" một tiếng, bởi vì cậu ta thế mà trông
thấy dượng út của mình đang ngồi trong phòng khách.
Dượng út, Thẩm phán quan Duck đang ở trên ghế sô pha trong góc phòng
khách, vừa nhỏ bé lại bất lực.
Trên đời này, đúng là có một vài người, cảm giác họ tồn tại lại thấp đến như
vậy, mặc kệ là trong trường hợp nào, đều bị xem nhẹ theo một cách tự nhiên,
năng lực ẩn nấp của ông ấy, thậm chí còn tốt hơn cả khi dùng thuật pháp tạo kết
giới ngăn cách.
Lúc trước khi Richard bước vào nhà, vậy mà hoàn toàn không chú ý tới ông ấy.
"Dượng."
"À, Richard đấy sao." Duck mỉm cười, giả bộ giống như mình cũng bất ngờ khi
vừa mới phát hiện Richard trở về.
Richard chủ động đi tới, bằng vào trực giác, cậu ta có thể đoán được, dượng út
của mình hẳn là có việc mới đến đây, bằng không ông ấy hiện tại hẳn là đang ở
trong vườn hoa phía ngoài hút thuốc mà không phải vào trong phòng khách để
ngồi.
"Dượng út, gặp phải việc gì trong công việc sao?" Richard quan tâm hỏi.
"À, không có việc gì, không có việc gì..." Duck vô ý thức khoát khoát tay,
nhưng lập tức đã ý thức được Richard hiện tại đã là chủ nhiệm phòng làm việc
Đòn Roi Kỷ Luật, chần chờ một chút, ông ấy vẫn là sửa lại câu chuyện, "Là có
chút việc, một chút chuyện nhỏ."
"Vậy dượng có thể nói với cháu một chút sao?"
Duck mím môi, nói: "Có một khoản tiền đi qua Sở thẩm phán của dượng, nhưng
chỉ là dựa vào ta để thông qua, dượng thậm chí cũng không nhìn thấy khoản
phiếu điểm và vật tư này, cháu biết đấy, trong lúc làm việc sẽ thường gặp phải
tình huống như vậy, nhất là trước lúc kiểm toán cuối năm, tình huống như vậy
sẽ rất phổ biến."
"Ừm, đúng vậy, dượng, sau đó thì sao?"
"Sau đó khoản nợ này xuất hiện vấn đề, bởi vì một vị Chủ giáo nào đó ở phía
trên rơi đài, không ít người ở dưới hệ của ông ta hoặc là bị bắt đi hoặc chuyển
sang nơi khác, phía trên lúc kiểm toán nợ nần, thế mà tính đến chỗ của dượng,
khoản tiền kia không hiểu sao lại bị treo trên đầu Sở thẩm phán."
Lời của Thẩm phán quan Duck nói có chút mơ hồ, nhưng Richard nghe hiểu,
đây là một loại hành vi rửa phiếu điểm trong nội bộ, do một chút đơn vị nhỏ ở
phía trên chuyển đi một vòng, phiếu điểm sẽ bị đổi thân phận và công dụng.
Là hành vi sai trái, có thể là vì tham ô, cũng có thể là để cho tiện cho việc triển
khai công tác đặc thù, ví như là đơn vị tàn dư Ánh Sáng ở bên phía tổng bộ
mình là không thể nào có phần tiền chi cho hạng mục, phiếu điểm chảy vào đây
đều cần phải điều động từ đường dây khác, trừ phi Karen nguyện ý một mình
gánh vác tất cả chi tiêu, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng, cái này
dù sao cũng là bộ môn bí mật dưới danh nghĩa của Đòn Roi Kỷ Luật đại khu,
cho nên lúc này muốn dùng phiếu điểm và vật tư thì phải đi qua một cái quá
trình.
Thế nhưng là bởi vì cuộc tranh đấu lần trước, một nửa Chủ giáo đều bị kéo
xuống đài, thế lực sau lưng của bọn hắn cũng bị tiến hành thanh toán, hành vi vi
phạm vốn có thể phủi sạch vào lúc này lại bị kẹt lại, phía trên sau khi xem xét
kỹ, nợ khó đòi trong những quyển sổ nợ rối mù thì có một khoản rơi vào trên
đầu của dượng mình.
"Richard, xin tin tưởng dượng, việc này thật sự không có gì liên quan đến
dượng cả."
Richard tin tưởng mình dượng mình sẽ không tham ô, ông nội mình vẫn luôn
không xem trọng người con rể này, cảm thấy ông ấy không có tiền đồ, nếu như
ông ấy có thể tham ô mà nói, nói không chừng ông nội mình còn có thể ngước
mắt liếc nhìn một cái.
"Cháu cũng tin tưởng con người của dượng, những mà việc này cô út có biết
chưa?"
"Cô ấy... Còn không biết." Duck có chút khó khăn mà lắc đầu.
"Khoản tiền rất lớn?" Richard hỏi.
"Quả thật không nhỏ."
Nếu như là con số nhỏ mà nói, lấy tiền trợ cấp của dượng và cô mình mà nói,
nói không chừng sẽ có thể nhẹ nhõm bỏ tiền túi giải quyết, lần này rõ ràng là
vượt ra khỏi khả năng gia đình có thể gánh vác.
Dù sao, xảy ra chuyện như vậy, Duck chỉ có thể đến thỉnh cầu cha vợ mình ra
mặt hỗ trợ, nếu như nói với vợ mình, ông ấy ngược lại có thể nhẹ nhõm một
chút, vợ của mình có thể đến xin nhờ cha vợ hỗ trợ, nhưng ông hiển nhiên chỉ
muốn tự một mình gánh vác áp lực này.
Vợ của ông ấy lúc gả đi, đã chịu rất nhiều thiệt thòi và không được người hiểu
cho, kết quả những năm này trong công việc của Duck vẫn luôn không có khởi
sắc, công trạng không có thì coi như xong, thỉnh thoảng sẽ còn mắc lỗi, thân là
một người chồng, một người đàn ông, những đống tàn thuốc trên mặt đất trong
vườn hoa nhà Guman rất hiểu nỗi lòng của ông ấy.
"Có khoảng chừng bao nhiêu?" Richard hỏi.
Duck dùng tay quơ ra một con số, sau đó bổ sung thêm: "Còn không tính đến
vật tư..."
"Nhiều như vậy sao?"
"Ừm."
"Vậy chờ sau khi cháu về tổng bộ, sai người giúp hỏi một chút, hẳn là có thể
tìm được biện pháp giải quyết."
"Thật sao?" Trên mặt Duck lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Ừm, chuyện này tạm thời dượng cũng không cần phải nói với ông nội."
"Hô... Tốt, tốt." Duck vội vàng gật đầu.
Lúc trước ông ấy vốn ngồi ở chỗ này để chờ Deron tan làm trở về, mỗi một phút
mỗi một giây chờ đợi đều có cảm giác như chịu đựng cực hình.
Nâng tách trà lên, uống một hơi mấy ngụm lớn, Duck cười nói: "Richard nhà
chúng ta trưởng thành rồi."
Richard nhún vai, cậu ta ngược lại thật thích nghe câu nói này.