“Còn nữa không?”
Karen đáp: “Cần chờ đợt kết quả thứ hai.”
“Không thể trồng nhiều một chút sao?”
“Công nhân có kỹ thuật và phân bón tương đối khó tìm, khó khăn để mở rộng
trồng trọt.”
“Có khó khăn là chuyện tốt, nó cho chỉ rõ phương hướng tiến lên chúng ta.”
“Ngài nói đúng lắm.”
Trong xe ngựa chìm vào yên tĩnh.
Người Cầm Roi không nói lời nào, Karen cũng không nói chuyện.
Chuyện này vốn nên rất gấp rút.
Karen giao báo cáo điều tra cứ điểm Ogurev cho Người Cầm Roi, sau khi
Người Chấp Roi xem xong báo cáo tất nhiên phải vô cùng lo lắng đi tìm Đại tế
tự, sau đó cưỡng ép can thiệp, biến lần “Rút thăm” vốn rất đơn thuần này thành
thao tác ngầm.
Bởi vì đã là Trật Tự Thần Giáo muốn lựa chọn dùng một Thần Giáo chính
thống để lập uy đồng thời thuận tiện kết thúc chiến sự ở Sa Mạc, vậy tại sao
không thể chọn Sinh Mệnh Thần Giáo đây?
Đổi một góc độ khác mà nói thì mâu thuẫn chủ yếu bây giờ đã xuất hiện,
Ogurev dựa vào Cây Sinh Mệnh và hai vị Thần Sinh Mệnh để bắt đầu trở về,
như vậy thì đây chính là mâu thuẫn chủ yếu.
Cho nên, lỡ như rút thăm ra Thần Giáo khác sẽ rất không thích hợp, tập trung
toàn lực tấn công một Thần Giáo và đối phó hai Thần Giáo cùng lúc thì chắc
chắn cái trước càng dễ dàng hơn một chút.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì Karen “Can thiệp” vào trước khiến cho
mặc dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn để mâu thuẫn chủ yếu xuất hiện, nhưng lựa
chọn vẫn là lựa chọn trước đó.
Việc này cũng sẽ không cần Người Cầm Roi tranh thủ thời gian chạy về gặp
mặt Đại tế tự để vội vàng hô lên “Đao hạ lưu nhân”.
Ngược lại là có thể ngồi ở trong xe ngựa thảnh thơi ăn nho, sau đó hai cái người
còn có thể có thời gian xa xỉ để ngồi đó nhìn trời.
Karen nhìn đồng hồ, quyết định đánh vỡ sự trầm mặc này, anh mở miệng nói:
“Người Cầm Roi, bên phía Đại tế tự…”
“Ý nghĩa của ngươi rất giống với Đại tế tự.”
“Ừm?”
“Đại tế tự sẽ không cho phép bọn hắn trở về.”
Karen yên tâm.
Hiện tại chỉ có Đại tế tự có thể áp chế Thần Điện, nắm giữ Giáo Đình, điều
động tất cả nguồn lực của Thần Giáo với hiệu suất cao, nếu là những người
khác, cho dù là bây giờ Karen ngồi lên thì cũng làm không được đến bước này.
Không chỉ bởi vì hắn là người thừa kế “Tiranus”, mà là từ trước đó hắn đã nắm
giữ quyền lực thế tục, biểu tượng Thần quyền đối với hắn mà nói càng giống
như là một thứ dự bị.
Có một vị Đại tế tự như thế này ở trên đầu điều động lực lượng đi giải quyết
vấn đề, Karen cảm thấy rất yên tâm, sợ nhất là lúc này còn muốn nội đấu.
Verden đứng dậy, Karen nhanh hơn một bước, đứng dậy, mở cửa xe ra.
Hai người đều xuống xe ngựa, cả hai đều hướng về quảng trường tế tự.
Karen hỏi: “Ngài có vẻ không có kinh ngạc như vậy.”
“Ta rất kinh ngạc.”
“Ta không thể nhìn ra.”
“Làm Người Cầm Roi lâu nên diễn không được tốt.” Verden khó thấy mà nói
đùa một lần, “Cũng chỉ có lúc đối mặt với Đại tế tự thì mới có thể nhanh chóng
nhập vai.”
“Ngài khiêm tốn rồi.”
“Ha ha.”
“Người ở trong cứ điểm đó nên sắp xếp cụ thể như thế nào?”
Dựa theo truyền thống quá khứ thì tốt nhất là đám người này nên được chuyển
công tác đến một Không Gian Khai Thác vắng vẻ.
Bọn hắn vô tội, nhưng điều lệ giữ bí mật và đại cục cần phải sắp xếp bọn hắn.
“Để bọn hắn nghỉ phép có lương ở cứ điểm đi.” Verden sửa sang lại ống tay áo
thần bào của mình, “Chờ “Sinh mệnh” kết thúc.”
Karen cũng sửa sang lại ống tay áo theo nói:
“Vậy thì có lẽ sẽ rất nhanh.”
Hôm nay, 11 vị Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn đều đến, sau khi kết quả rút thăm xuất
hiện, có mục tiêu rõ ràng, tiếp theo sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để đưa ra phương
án chiến tranh.
Phải biết rằng chiến trường trên Sa Mạc, từ đầu đến cuối thì Trật Tự cũng chỉ để
lại hai Đoàn Kỵ Sĩ làm lực lượng phòng hờ, tính đến việc thay đổi xoay tua
cũng sẽ không nhiều hơn ba cái Kỵ Sĩ Đoàn, phần còn lại là trú quân, dân binh
đều chỉ là đi rèn luyện.
Nếu thật sự muốn triển khai chiến tranh với một Thần Giáo chính thống vậy thì
phải tham khảo đãi ngộ lần trước của Luân Hồi Thần Giáo, sáu Kỵ Sĩ Đoàn chờ
xuất phát, nhanh chóng được điều động, không đánh nghi binh, mỗi một chỗ
đều là chủ công, trực tiếp đánh tan Luân Hồi.
“Đúng rồi, ngươi phải vất vả một chuyến, đêm nay thay ta đi đến Kỵ Sĩ Đoàn
thứ nhất đón mấy người, lúc đầu nên là ta đi, nhưng chuyện này xảy ra, tạm thời
ta không có cách nào rời khỏi bên cạnh Đại tế tự.”
“Vâng, thuộc hạ biết.”
Karen biết, đây là muốn phỏng theo phương án đánh Luân Hồi lần trước, thức
tỉnh mấy vị quan chỉ huy cao cấp có kinh nghiệm Thần chiến trong kỷ nguyên
trước để hoạch định kế hoạch tác chiến.
Việc này cực kỳ xa xỉ, nhưng lại không lãng phí …trên mức độ nhất định đối
với Trật Tự Thần Giáo thì quan chỉ huy có kinh nghiệm Thần chiến là có dư,
cho dù thật sự đến khi thời khắc “Đại quyết chiến”, ngươi có một bộ chỉ huy thì
thật sự cũng đã đủ rồi, dù gì thì lực lượng của đơn vị tác chiến đều cố định.
Nhưng mà có thể đến Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thêm một lần, hơn nữa còn có thể
tận mắt nhìn thấy cảnh các tiền bối Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất bị thức, Karen thật sự
rất chờ mong.
Cây Sinh Mệnh đứng sừng sững nơi Vườn Sinh Mệnh, mặc dù trải qua nhiều sự
tô điểm, để cho bề ngoài của nó có vẻ tràn đầy sức sống, nhưng chỉ có cao tầng
của Sinh Mệnh Thần Giáo rõ ràng ở bên trong của nó sớm đã đang mục nát.
Nhưng vào hôm nay, nó chợt phát tán ra vầng sáng nồng đậm, toàn bộ Vườn
Sinh Mệnh ngỡ như trở về cảnh tượng trong kỷ nguyên trước, tràn đầy sức
sống, vạn vật phát triển.
Hai đóa hoa nở rộ trên Cây Sinh Mệnh, trong thần thoại tự thuật của Sinh Mệnh
Thần Giáo thì đó là nơi mà hai vị Thần Sinh Mệnh được sinh ra.
Trong kết giới, trưởng lão Sinh Mệnh và các thần quan cấp cao cùng nhau thành
kính hô to:
“Ca ngợi Cây Sinh Mệnh, ca ngợi Thần Sinh Mệnh vĩ đại!”
…
Giáo Đình Trật Tự, quảng trường tế tự.
Đại tế tự đứng tại chỗ cao nhất, nhìn về phía con gái nuôi Dinah.
Creed bưng một bộ phiếu tên sách đến trước mặt Dinah, chuẩn bị để Dinah rút.
Đây là khâu được thêm vào lâm thời, không chỉ người ngoài không nghĩ tới,
ngay cả trong nội bộ Trật Tự rất nhiều người cũng không ngờ tới.
Lời giải thích đối ngoại của Creed là do Thần Trật Tự quan sát kỹ để chọn ra
một Thần Giáo may mắn để tiếp theo sẽ cùng Trật Tự Thần Giáo triển khai hợp
tác.
Nếu như không phải tất cả mọi người đã từng nghe câu chuyện về phiếu tên
sách giữa Thần Trật Tự và Ankara, nếu như Creed không phải Hồng Y Giáo
Chủ quản lý sự vụ chiến tranh, mọi người có lẽ sẽ thật sự tin tưởng.
Tóm lại, lúc cái này khâu bắt đầu, trong nháy mắt toàn trường yên tĩnh.
Trên mặt của phần lớn những thần quan mặc thần bào Trật Tự đều lộ vẻ vui
sướng, kích động, không kịp chờ đợi; ngược lại là gương mặt của những đại sứ
ngoại giao của các Thần Giáo khác đều trắng bệch, đổ mồ hôi.
Trái tim nhỏ của Dinah đập mạnh.
Cô rút ra một phiếu tên sách, trên đó viết: Dạ Thần Giáo.
Lập tức,
Dinah hít sâu một hơi, dùng hai tay nắm lấy phiếu tên sách, đặt ở trước ngực
mình, sau đó mặt hướng về phía mọi người, cao giọng nói:
“Chúc mừng… Sinh Mệnh Thần Giáo!”