Ở phố Hồng Diệp, Philomena đi phía sau Richard, dựa theo dặn dò của phu
nhân Đường Lệ mà tiến hành nhắc nhở.
Phu nhân Đường Lệ đã dặn dò cô không biết bao nhiêu lần:
Ngươi phải biết cách biểu thị sự bất mãn đối với việc người yêu của mình thích
đi đến cửa hàng điểm tâm!
Mà không phải là nó vào trong chơi, còn ngươi đứng ở ngoài canh chừng.
Philomena giải thích với phu nhân Đường Lệ rằng Richard đang "Chữa bệnh”.
Phu nhân Đường Lệ thì hừ hừ khinh thường, trả lời: "Nếu như Deron mắc cái
bệnh này, vậy ta tình nguyện để lão bệnh chết rồi sau đó lựa cho lão ta một cái
quan tài thật đẹp."
"Nào, đi theo ta.”
Vẫn là cửa hàng điểm tâm lần trước, vẫn là thiếu gia Eisen ra tay hào phóng xa
xỉ.
Một cọc tiền toàn mệnh giá 100 Rael được ném qua, tiệm này hôm nay lại bị
thiếu gia Eisen đặt bao hết.
Mặt khác, những nhân viên của các cửa hàng điểm tâm khác nhận được thông
báo, không có việc gì thì đều tranh thủ thời gian đến xếp hàng, có việc thì tăng
tốc động tác, làm bị thương lòng tự trọng của khách hàng.
Chỉ là hôm nay, Richard không có nghe ca hát cũng không có nghe kể chuyện,
càng không có dự định mở tiệc trà, cậu ta dẫn Philomena đi thẳng tới chỗ sâu
nhất, ở đó có một cái ghế sô pha cũ nát, ở cạnh ghế sa lon thì là cái cửa thông
vào nhà tắm.
Richard xoa xoa đôi bàn tay, trong miệng nhắc đến thứ gì đó, sau đó rất là trịnh
trọng đưa tay nắm lấy nắm cửa, kéo nhẹ về phía sau.
Sau cửa, không phải phòng tắm, mà là lối đi hướng đến núi Allamud.
Vĩnh Hằng từng dùng cánh cửa này mà đến đỉnh núi họp với Karen và Neo,
Richard thì dẫn Philomena chạy đến đây hẹn hò.
"Nào, chúng ta đi vào."
Richard lấy dũng cảm cầm tay Philomena, Philomena tò mò nhìn tay hai người
đan lại với nhau.
Richard hơi có khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy, à, có phải quá nhanh rồi hay
không?"
Đối mặt với cô gái mà mình thích thì luôn rất dễ trở nên thấp thỏm và lo được lo
mất, cho dù là thiếu gia Eisen tung hoành phố Hồng Diệp thì cũng không ngoại
lệ.
Philomena nói: "Ta đã từng thấy Karen và Eunice, lúc bọn họ đứng chung một
chỗ đều là ôm eo dựa vào nhau."
"Ừm?" Richard lập tức gật đầu nói, "Ta cũng có thể."
Sau đó, eo Richard bị ôm, đầu của bị cô gái dùng tay đè ở trên vai.
Richard: "...."
Rất hiển nhiên là cô gái nhà Filsher chỉ học được phần hình tượng, lại không để
mắt đến chi tiết giới tính.
Hai người này cứ dùng tư thế như vậy mà đi vào cửa, đi tới núi Allamud.
Richard: "Phong cảnh nơi này thế nào?"
Philomena: "Rất tốt.”
Nơi tế tự lễ nghi trang nghiêm của Thần Giới trong hai kỷ nguyên trước vào lúc
này biến thành công viên để đôi nam nữ trẻ tuổi hưởng thụ sự tĩnh mịch.
Ở trước ngai vàng trong cung điện nơi cực hàn, có hai màn sáng, một màn sáng
là cảnh tượng của thế giới Địa Huyệt, cảnh tượng ở trên màn sáng còn lại là núi
Allamud.
Ở trong màn sáng đầu tiên, Karen đang lấy thân phận đại diện Đại tế tự ra lệnh
cho Thần Điện, bất kể là trên phương diện khí chất hay là tư chất thì đều hoàn
mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ; còn trong màn sáng còn lại, Richard bị một cô gái
ôm eo, đầu còn kề sát ở trên bờ vai của cô gái kia với cái dáng vẻ cực kỳ khó
chịu nhưng lại cực kỳ hưởng thụ.
Giọng nói của Thần Vĩnh Hằng truyền ra từ trong cung điện:
"Tại sao người thừa kế mà ta chọn so sánh với người thừa kế của Trật Tự lại
trông như một kẻ ngu xuẩn thế."
Thiếu gia Eisen đưa tiền, nhưng không có gọi phục vụ, mặc dù thiếu gia Eisen
lúc trước cũng không cần loại “phục vụ" kia, nhưng mọi người ít nhất cũng phải
thể hiện tài nghệ một chút.
Điều này khiến cho đám người xếp hàng ở ngoài cửa hàng điểm tâm có chút
nghi ngờ.
Có một người hôm nay cố ý mang tất chân đắt tiền đang rất thịnh hành, lại
không có cơ hội thể hiện, không khỏi cảm thấy mất mát mà nói:
"Ai, buổi sáng hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng rồi sao?"
Cô ta vừa dứt lời, "Mặt trời" đã mọc lên.
Một tia sáng nặng nề rủ xuống từ trên bầu trời, chiếu mạnh vào phố Hồng Diệp.
Lohan giáng lâm, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, hồi nãy còn cảm nhận được đối
phương mà bây giờ lại biến mất không thấy đâu?
Tiếp đó mặt trời lại mọc lần thứ hai, lại một vị Trưởng Lão Thần Điện giáng
lâm.
Ngay sau đó, là vị thứ ba... Vị thứ tư...
Đây là mệnh lệnh khẩn cấp được Karen đưa ra, Ukunga hối thúc rất gấp gáp,
bởi vậy, không ngừng có Trưởng Lão Thần Điện giáng lâm, dù gì thì việc này
đối với Ukunga mà nói cũng không phải là đang thi hành pháp chỉ của Đại tế tự
mà đây chính là ý chỉ của Thần!
Lực lượng phòng vệ của thành phố York đều đã bị kinh động, mọi người còn
tưởng rằng chiến trường đã đến Wien, ngay cả Bern, cũng ngồi chim ưng để đến
đây xem xét tình huống.
Vừa đến xem thì giật mình, tổng cộng tám vị Trưởng Lão Thần Điện, tám bóng
người cao ngất, tất cả đều chen chúc ở phố Hồng Diệp, đã sắp chen đến nỗi mặt
chạm mặt nhau.
Ánh sáng chói mắt, không chỉ để cho phố Hồng Diệp mà còn để cho tư duy của
tất cả mọi người ở thành phố này đều ngừng lại, chờ tiếp sau đó, mọi người sẽ
cảm thấy không có gì xảy ra, giống như bỗng nhiên nán lại một chút.
Richard và Philomena dạo chơi chán trên núi rồi mới quay trở lại.
Đi ra khỏi cửa của cửa hàng điểm tâm, đầu tiên là nhìn thấy đám người đang
xếp hàng với ánh mắt ngơ ngác, sau đó là từng luồng ánh sáng và tám bóng
người cao ngất trong đám mây.
Tám người, cùng cúi người, giống như là đang nhích lại quan sát một con kiến.
"Là hắn ta sao?"
"Có lẽ vậy.”
"Chắc không sai rồi, đã trì hoãn thời gian rất lâu, bên kia đang hối thúc rất gấp."
"Hỏi thử xem.”
"Ngươi tên là gì, là Ric...”
Câu hỏi này được pháp thân nói ra, đám người xếp hàng mặc dù không có ý
thức được cụ thể nhưng bản năng lại được kích hoạt, cùng kêu lên nói:
"Thiếu gia Eisen!"
"Không phải à?"
"Sai rồi sao?"
"Đúng là thần quan Trật Tự, nhưng tên thì..."
Richard lập tức nói: "Ta là Eisen, không, ta là Richard, Richard. Guman."
Lúc đám đàn ông bước ra từ trong cửa hàng điểm tâm, đầu óc rõ ràng đều giống
như hiền giả, cũng không muốn được người quen ở ngoài cửa tiệm, bởi vậy đều
nhanh chân rời đi.
Cho dù tố chất tâm lý mạnh như Richard, cũng bị cái đội hình hùng mạnh này
dọa sợ, đầu óc nhất thời có chút chập mạch, sau khi thừa nhận thân phận của
mình thế mà lại thuận mồm nói một câu khách sáo:
"Ha ha, trùng hợp như vậy sao, các vị trưởng lão cũng tới để ăn điểm tâm à."