Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không,

Các ngươi sai,

Khi đó, chúng ta chỉ dùng Trật Tự như một cái tên, sáng tạo ra một kẻ địch lớn

nhất đối với Trật Tự!

Nếu có một ngày, Thần Trật Tự vĩ đại của chúng ta trở về, thứ mà ngài ấy nhìn

thấy, là một con quái vật khổng lồ có dáng vẻ rất giống với ngài ấy, nó có thể

gọi là Vĩnh Hằng, cũng có thể gọi là Ánh Sáng, nhưng tuyệt đối không phải Trật

Tự!"

Davins bắt đầu hít sâu.

Trước đây khi ông ta diễn giải, mỗi khi nói đến một sự kiện hay cảnh tượng thì

trong lễ đường đều sẽ xuất hiện cảnh tượng mô tả tương ứng.

Loại cảm giác này, rất tốt, ngay cả Karen cũng không nhịn được mà đắm chìm

vào.

Khi ông ta dừng lại nghỉ ngơi...

Ừm, Karen cảm thấy Davins bên trong hiện thực đang dùng chiếc bút lông

ngỗng để chế tạo dấu ấn tinh thần này có lẽ là đang dừng lại để hút thuốc lá.

Karen thoát khỏi không khí "Nghe giảng bài" lúc trước, trong lòng của anh có

một sự suy đoán, đây cũng là một cái "thế lực của kẻ phản loạn" trong nội bộ

của Trật Tự Thần Giáo, mà Davins thì là thầy giáo lý luận của bọn họ.

Bọn hắn cho rằng ban lãnh đạo bây giờ của Thần Giáo đã rời bỏ tâm nguyện lúc

đầu của Thần Trật Tự, tất cả mọi lý luận làm nền, cuối cùng đều sẽ hình thành

một lá cờ hoặc là một thanh kiếm sắt, đây là quy luật khách quan.

Giống như là khi ngươi có được một khẩu súng, mỗi ngày ngươi lau chùi bảo

dưỡng, ngươi sẽ nhịn được mà không muốn bắn một phát sao?

Ông ta khác biệt so với Gandiro, Gandiro làm những vật kia, thật ra là đang phá

vỡ nền tảng của Thần Trật Tự, ông ta muốn phân giải năng lực của Thần Trật

Tự.

Davins thuộc về phái cải cách nội bộ, Gandiro thuộc về phái phá vỡ.

Như vậy, còn mình thì sao đây?

Sau đó chính là... Neo thuộc về phái nào?

Davins chắc hẳn là đã rút điếu thuốc lá trở về, ông ta nghỉ ngơi một chút, cũng

làm cho người nghe bài giảng có thêm một chút thời gian tiêu hóa.

"Bọn chúng rời bỏ Thần Trật Tự, mà hơn nữa, bọn chúng còn làm ra chuyện

càng đáng sợ hơn..."

Trong khu vực giáo đường xuất hiện hai hình ảnh động.

Trong hình ảnh động này là một người đàn ông đang ngồi ở trong xe mui trần

và phất tay với người ủng hộ ở bốn phía xung quanh.

Karen nhớ rõ ông ta, ông ta đã từng nhiều lần xuất hiện ở trên «Tuần Báo Trật

Tự», ông ta là một người bình thường, tên là John. Rotini, là thị trưởng của

thành phố Manla, chủ đề tranh cử của ông ta là về sự tự do và dân chủ.

Dựa theo sự phân tích về tình hình chính trị đương thời của xã hội trên báo, ông

ta rất có thể trở thành thủ lĩnh của phe mình, sau đó tham dự trận tranh cử lớn

tiếp theo, có cơ hội đi cạnh tranh vị trí Thủ tướng Wien.

Một bức hình còn lại là của một người quen mặt, Karen còn từng gặp ông ta ở

trên đường không chỉ một lần, là Koma. Luther, là thủ lĩnh phe vận động quyền

bình đẳng cho người tóc tím, ở bên cạnh ông ta, còn có thần quan Trật Tự bảo

vệ.

Thật lâu trước đó, Karen vẫn có sự nghi ngờ, vì cái gì mình thường xuyên có

thể trông thấy tin tức về hai người bình thường này trên «Tuần Báo Trật Tự»,

điều này này càng khiến cho người ta cảm thấy quá mức hơn so với việc báo chí

của phái tả đi đưa tin tán thưởng sự gia giáo của tầng lớp quý tộc trên phạm vi

lớn.

Davins mở miệng nói:

"Ta tình nguyện cho rằng là bọn họ chỉ rời bỏ Thần Trật Tự, nhưng ta không

nghĩ tới, bọn chúng đã đang phủ định Thần Trật Tự, bởi vì, bọn chúng muốn...

Tạo thần!

Ta tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, ta có lòng tin, bất cứ một

tín đồ nào trung thành với Thần Trật Tự cũng đều không nên ngồi nhìn chuyện

như vậy xảy ra, chúng ta phải hành động, phải..."

Hình ảnh và thanh âm vào lúc này đều dừng lại.

Bởi vì dấu ấn tinh thần này vốn còn chưa làm xong.

Karen nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, ý thức trở về.

Anh trông thấy Richard đang ở ngay trước mặt mình, mặt của hai người gần

như là dán dính vào nhau.

"Làm cái gì đấy."

"A!"

Richard bị giật nảy mình, trực tiếp đặt mông té xuống đất, cậu ta vốn cho rằng

Karen là nhân vật mà bút lông ngỗng biến ảo ra để tăng cường hiệu quả của việc

răn dạy, về sau khi trông thấy Karen cầm bút nhắm mắt lại mà không nói lời

nào, mà chiếc bút lông ngỗng kia cũng cùng lúc im miệng lại, lúc này cậu ta

mới ý thức được, hình như đây thật sự là Karen.

"Karen, thật là anh à? Sao anh lại làm được vậy?"

"Bút lông ngỗng cảm thấy ta vô cùng trung thành đối Trật Tự Chi Thần, cho

nên cho phép ta làm tổ trưởng học tập đến kiểm tra tín ngưỡng các ngươi một

chút, ta nói như vậy, cậu tin không?"

Richard nhẹ gật đầu, nói: "Tôi không tin."

"Ừm, giữ bí mật, có thể làm được không?"

"Đương nhiên!"

"Tốt, cậu cứ tiếp tục đi." Karen rời đi trước, nói với chiếc bút lông ngỗng trên

bàn lúc nãy, "Tăng mạnh cường độ."

"Vâng, cẩn tuân thần chỉ."

Karen quay về phòng nhỏ của mình, anh ngồi trên ghế một lúc, đầu tiên là tiêu

hóa một ít tin tức ở trong đầu mình, sau đó lại làm một chút chuẩn bị cho tâm

lý, rất khó tưởng tượng vị Phó viện trưởng không có thực quyền và nhàn tản

này sau lưng lại là một người như vậy.

Xem ra thời gian cũng đã đến lúc, Karen quyết định rời khỏi nơi này.

"Cho ra điểm số đi."

"Xin ngài cho ra điểm số cụ thể."

"10 điểm đi."

Karen cũng không truy cầu cái gì mà tín tường vượt mức, bởi vì linh hồn

phương diện vượt mức có thể giải thích là vì thiên phú, nhưng phương diện tín

ngưỡng vượt mực thì có thể làm được gì.

Một trang giấy, bay xuống, rơi vào trên mặt bàn.

Karen đứng người lên, phát hiện trên tờ giấy này không có ghi điểm.

"Thế nào?"

"Tôi có tội. Tôi không có cách nào đánh giá ngài, xin ngài tự chấm điểm cho

bản thân mình."

Karen cầm lấy bút lông ngỗng, viết xuống "10 điểm" ở phía trên.

Mình tự chấm điểm cho mình, cảm giác còn rất tốt.

"Giữ lại cơ sở của luồng ý thức tư duy thứ ba, xóa đi ký ức vừa nãy."

"Vâng, cẩn tuân thần chỉ."

Karen đi ra phòng nhỏ.

Kết quả anh vẫn là người đi ra thứ nhất, hai người còn lại ở hai phòng bên cạnh

còn chưa đi ra.

...

Căn phòng của Richard.

Bút lông ngỗng: "Tiếp theo điều mà ta cần tiến hành phê bình đối với ngươi

chính là..."

Richard: "Van cầu ngài, ta van cầu ngài, kết thúc đi, để cho ta ra ngoài đi, để

cho ta ra ngoài đi, ta không chịu nổi nữa, ta thật sự là không chịu nổi nữa mà."

...

Căn phòng của Alfred.

Alfred: "Tiếp theo điều mà ta cần uốn nắn ngươi đó chính là..."

Bút lông ngỗng: "Ngài đã đạt điểm tối đại, ngài có thể kết thúc kiểm tra rời đi,

thật đấy, van cầu ngài, rời đi đi, rời đi đi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK