hơi, tay phải thì cầm một miếng thịt muối, ăn kèm khi hút thuốc.
Ở phía dưới, mấy tên thuyền viên mới được chiêu mộ thêm đang bị những
thuyền viên cũ khiển trách, thật ra bọn họ cũng không làm gì sai trái, nhưng
cũng là bởi vì không tìm được sai lầm cho nên bắt đầu khiển trách nặng nề hơn.
Trước mắt thì chiếc thuyền cướp biển nhỏ này của hắn đã rời khỏi bến tàu, đi
tới vùng biển phía ngoài nhưng vẫn còn trông thấy được Hỏa Đảo, đây là dựa
theo lời của ngài Alfred mà làm.
Mặc dù bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ra ngoài "Đi săn", dù sao thì
thuyền viên mới còn cần thời gian để rèn luyện, nhưng lão thuyền trưởng vẫn
quyết định ngoan ngoãn nghe lời.
Cả cuộc đời này của hắn cũng không có thành tựu gì, vất vả cực khổ cũng chỉ
tích lũy được chiếc thuyền cướp biển nhỏ này, một khẩu Pháo Ma Tinh duy nhất
ở trên thuyền thì cũng là hàng trưng bày, không bắn được, chỉ là để cho chiếc
thuyền này có thêm chút thể diện;
Lúc bình thường cũng không cướp được chiếc thuyền lớn nào, càng không tìm
kiếm được bảo tàng gì, dù sao thì bây giờ một vài thuyền hàng có quy mô lớn
một chút thì hỏa lực còn mạnh hơn cả hắn, cho dù có tiếp cận mạn thuyền để
chiến đấu thì cận chiến chém giết cũng không có lợi thế gì.
Dù sao thì hắn cũng biết mình bản thân chân tay lẩm cẩm cũng chẳng thể cầm
đao cầm kiếm gì, miễn cưỡng ngưng tụ ra một lớp Thủy Giáp cũng chẳng thể
chặn nổi một phát đạn thuật pháp, hơn nữa còn sẽ để cho mình lạnh cóng đến
nỗi ngày thứ hai bị cảm lạnh chân tay run lẩy bẩy.
Cho nên, con đường kiếm tiền từ chiếc thuyền này của hắn thường thường cũng
chỉ là đến những hòn đảo thổ dân mà thu một chút phí bảo hộ, hoặc là tìm một
chút đội tàu hàng nhỏ thu một chút phí thông tin, nói cho bọn họ biết về hành
động gần đây của những tàu cướp biển lớn và sự thay đổi của thời tiết hay dòng
biển.
Còn có nhiều lúc, hắn sẽ còn đi buôn vài loại hàng đặc sản để kiếm tiền từ
chênh lệch giá.
Có thể nói, bản thân hắn cũng giống như chiếc thuyền cướp biển nhỏ này vậy,
cũng là một kẻ "đầu đường xó chợ" trong vùng biển này.
Cho nên, hắn đối với việc con trai lớn muốn lật đổ mình cũng không cảm thấy
có gì kỳ lạ, người trẻ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh chắc chắn không thích cuộc sống
như vậy, trong lòng bọn họ còn có sự hung hăng bành trướng thuộc về cướp
biển.
Đương nhiên, phản loạn thất bại, con trai lớn của mình thì chết rồi, nhưng hắn
cũng không quá đau lòng, hắn không chỉ có nhiều con trai, mà lại cũng không
biết ai là con ruột của mình.
Lúc tuổi còn trẻ điều kiện kinh tế không được dư dả, đi ăn một chút điểm tâm
cũng không phải là tự mình lựa chọn, mà là cả đám người gom tiền bao một
món điểm tâm để ăn;
Sau đó ai mang thai, thì ném đứa bé lên trên thuyền, nói là của ngươi... của các
ngươi.
Cụ thể là của ai trong đám người thì cũng không ai biết; thậm chí là có phải của
đám người này hay không thì cũng chẳng ai rõ ràng.
Dù sao thì cứ nuôi thôi.
Làm cướp biển, có một nửa là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai;
Còn một nửa còn lại không phải là trẻ mồ côi thì là do có quá nhiều cha, không
phân biệt được là ai.
Đều là một chuyện lung tung không đầu không kết, hồ đồ đến, cũng tiếp tục hồ
đồ đi.
Lão thuyền trưởng tổng cộng thu dưỡng 11 đứa con trai, không thu nhận con gái
cũng không phải là bởi vì hắn ta trọng nam khinh nữ, mà là con gái do gái điếm
sinh ra có thể nhận được một khoảng tiền trợ cấp nhỏ từ Mills Giáo, giống như
tổ chức cứu trợ giúp đỡ một phần việc nuôi dưỡng;
Về phần bé trai, ở chỗ này thì trái lại trở thành thứ dư thừa, trên đại dương bao
la cũng không có đất đai để trồng trọt, cũng cũng không đủ nông trường để đi
chăn nuôi, ở cái nơi thiếu thốn này chỉ có duy nhất một thứ không thiếu đó là
bọn đàn ông cùng đường mà phải đi làm cướp biển.
11 đứa con trai, 3 đứa bệnh chết, không có đứa nào chết lúc còn sơ sinh, đều là
sau khi biết nói, biết gọi "Cha" thì bị bệnh.
Vốn dĩ lão thuyền trưởng có thể góp đủ tiền để nâng cấp chiếc thuyền cướp biển
nhỏ này của mình lên một chút, nhưng tiền chữa bệnh ở trong bệnh viện trên
đảo rất đắt, còn mắc phải những loại bệnh kỳ lạ, tiêu mất hơn một nửa số tiền
mà hắn ta tích góp được trong lúc trung niên kiếm được nhiều tiền nhất, người
thì cũng không cứu lại được, con người ta đến lúc qua tuổi trung niên cũng đã
xuống đến cuối bên kia sườn dốc cuộc đời, lão thuyền trưởng cũng không còn
quan tâm gì nhiều về con thuyền nữa;
Hắn đột nhiên cảm giác được có một khẩu Pháo Ma Tinh để trang trí thì cũng
không tệ, nếu thật sự mua một khẩu Pháo Ma Tinh thật thì đến lúc bắn ra cũng
cảm thấy đau lòng khi dùng mấy viên ma thạch đắt tiền kia.
Còn có 3 đứa con trai không ở đây, một đứa gây gổ với người ta ở trong nhà thổ
nên bị người ta đâm chết;
Lão thuyền trưởng hỏi thăm một chút, là người của một trong bảy nhà cướp
biển trong Liên minh, ừm, cũng không báo thù được, coi như là nó chết vô ích.
Một đứa thì bị cá mập tha đi trong lúc bơi dưới biển.
Còn có một đứa khá may mắn, lúc dỡ hàng ở trên một hòn đảo thổ dân, bị con
gái của tù trưởng chọn trúng, trực tiếp kéo vào lều mà đám cưới, khi đó nó kêu
khóc cầu xin mình dẫn nó trở về, mà đứa "con dâu" cao đen lực lưỡng, trên mũi
xỏ tám cái khuyên kia thì ngồi ở bên cạnh nhìn mình cười;
Lão thuyền trưởng cảm thấy, đây cũng là một kết cục rất tốt, nhìn con dâu của
mình thì đã thấy rất yên tâm rồi.
Cái đứa vừa mới chết lúc trước là đứa lớn nhất.
Lão thuyền trưởng thở dài một cái, hắn ta không phải bởi vì con trai lớn chết mà
thở dài, mà là thở dài vì cả cuộc đời trôi qua một cách ngờ ngệch của mình, lúc
mình tuổi còn trẻ, vẫn thích nằm ở trên giường ôm gái điếm mà kể về giấc mơ;
Chờ đến lúc dần dần già đi, bọn gái điếm đã không còn nguyện ý nghe kể
chuyện về giấc mộng của hắn mà cho hắn giảm giá.
Lão thuyền trưởng móc từ trong ngực ra một cuốn bút ký mới tinh, đây là quà
mà ngài Alfred kia đưa cho mình, trước khi đi thì còn cho mình thêm một ít
phiếu điểm, dặn dò mình cách một khoảng thời gian, có thể dựa theo tọa độ
định vị ở trên mà dùng trận pháp truyền tin để báo cáo.
Hắn hỏi vị Alfred kia, có phải sẽ báo cáo nếu nghe được tin tức về "truyền
thuyết bảo tàng" hay "Bí cảnh" không?
Vị Alfred kia trả lời: Không, nếu tâm trạng hôm nay của ngươi không tốt, muốn
uống một ly rượu rum thì cũng có thể báo.
Hắn có chút không hiểu.
Vị Alfred kia nói rằng mình tin tưởng bất cứ chuyện gì xảy ra trùng hợp ở
người của thiếu gia mình, đều sẽ có ý nghĩa quan trọng.
Lão thuyền trưởng gãi gãi đầu, kể đơn giản lại về cuộc đời của mình cho vị
Alfred này nghe, nói bóng gió là ngài cũng không cần lãng phí thời gian và
công sức trên người của tôi... Ừm, chủ yếu là lãng phí số phiếu điểm ấy, chi phí
sử dụng trận pháp truyền tin rất đắt.
Vị Alfred kia lại cười nói: Sau khi ngươi gặp được thiếu gia nhà ta, vận mệnh
của ngươi cũng sẽ không còn đi theo quỹ đạo ban đầu.